Thế Giới Sụp Đổ

Chương 481: Thu phục

Chương Trước Chương Tiếp

Anubis nói: “Không sai, nữ nhân này quá ác độc, thiếu chút nữa đã chém đứt cánh tay phải của ngươi xuống.”

Lâm Siêu liếc mắt nhìn vào cổ tay phải, có một vệt máu khô, vết thương đã khép lại, trong đầu hắn vẫn đang nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở trong giáo đường trong lúc hôn mê lúc nãy. Hắn theo bản năng giơ tay sờ sờ cái trán, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh lại, thầm cười khổ, chỉ là một giấc mộng chân thực mà thôi, mình lại coi là thật.

Tuy nhiên, giấc mộng lần này lại làm cho Lâm Siêu hồi tưởng về ông lão kia, là hình ảnh khắc sâu ở trong ký ức của hắn, là thời điểm thời niên thiếu mình cùng với ông ta ở trong tòa giáo đường tàn tạ kia, cùng nhau gặm ổ bánh mì mốc meo còn cứng hơn cả đá kia.

Lâm Siêu thu hồi tâm tư, khẽ thở dài một cái, hướng về phía Anubis nói: “Chúng ta đang ở đâu?”

Anubis nhất thời hiểu được ý tứ của Lâm Siêu, nói: “Sau khi ngươi bị hôn mê, liền bị nữ nhân này mang theo, nàng một đường hướng về phía giữa biển Bắc Băng Dương bay tới. Chúng ta lúc này đã đến khu vực giữa biển, ở phía trước không xa chính là băng sơn Bắc Cực, ngươi muốn tìm tỷ tỷ của ngươi cùng với mấy người Bạch Tuyết, phỏng chừng rất khó, con tiểu hải quái kia cũng mới chỉ bị thương còn chưa có chết, còn con đại hải quái kia cũng chỉ bị xây xướt nhẹ mà thôi.”

Nó dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Bất quá, có Bạch Tuyết ở đó, bọn họ chắc hẳn sẽ không sao, không phải là nàng có đem theo bộ đàm hay sao?”

Lâm Siêu được nó nhắc nhở, vội vã lấy ra bộ đàm, nhanh chóng gọi cho tỷ tỷ Lâm Thi Vũ, một lúc sau, cũng không hề có ai nghe máy, giống như là không có tín hiệu.

Lâm Siêu trầm mặt xuống, sau đó tiếp tục gọi cho mấy người Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt cùng với Bạch Tuyết, nhưng vẫn như cũ không có ai nghe máy.

“Hay là, bọn họ ở trong bụng của con quái vật kia, tín hiệu đã bị cách ly.” Anubis cảm nhận được lửa giận như núi lửa sắp phun trào ở trong cơ thể của Lâm Siêu, nhỏ giọng nhắc nhở.

Lâm Siêu không có để ý đến nó, ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Quả Phụ.

Hắc Quả Phụ đón nhận ánh mắt của Lâm Siêu, bỗng nhiên trong lòng phát lạnh, giống như là bị rắn độc cắn một phát vậy, toàn thân của nàng khẽ run rẩy, đây chính là sự sợ hãi do bản năng của thân thể phát ra, trong trí nhớ của nàng cảm giác này chỉ xuất hiện khi đối mặt với nữ hoàng bệ hạ. Lúc này nàng không khỏi cảm thấy mấy phần kinh hãi.

“Ngươi muốn làm gì?” Hắc Quả Phụ duy trì vẻ mặt trấn tĩnh, lộ ra một nụ cười hỏi.

Vèo!

Trả lời nàng chính là một thương nhanh như một tia chớp, hướng thẳng về phía khuôn mặt của nàng đâm tới.

Hắc Quả Phụ đã sớm đề phòng, bóng người bỗng nhiên lóe lên một cái, trốn vào bên trong một cái thời không khác, trong một giây đồng hồ ở trong khoảng thời không kia, di chuyển đến một vị trí cách đó mấy chục mét.

Ngay khi nàng vừa mới hiện ra, một tia hàn khí bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau lưng, Hắc Quả Phụ co rút con ngươi lại, vội vàng rút nguồn năng lượng ở trong cơ thể ra, mạnh mẽ triển khai năng lực, một lần nữa tiến hành nhảy vào một cái thời không khác, xuất hiện ở một nơi khác.

Phốc!

Bóng người vừa mới hiện ra, một luồng cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ bụng của nàng, Hắc Quả Phụ sắc mặt kinh hãi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lâm Siêu xuất hiện ở trước mặt mình, khiếp sợ nói: “Năng lực của ngươi không phải là tái sinh hay sao, làm sao lại có khả năng di chuyển với tốc độ cao như vậy được! !”

Lâm Siêu chậm rãi rút cổ thương ra khỏi bụng của nàng, dùng âm thanh lạnh lẽo thấu xương nói: “Một thương này, là cho ngươi ăn món khai vị.” Nói xong, bóng người bỗng nhiên lóe một cái, cổ thương ở trong tay hắn liền biến thành một mảnh tàn ảnh, bao phủ toàn bộ thân thể của Hắc Quả Phụ, nàng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Một giây trôi qua, thương ngừng, gió cũng ngừng.

Hắc Quả Phụ dùng một vẻ mặt khó có thể tin được mà nhìn Lâm Siêu, sau đó ho ra một ngụm máu tươi, tiếp theo toàn bộ thân thể của nàng giống như hoàn toàn bị đánh vỡ, liên tiếp vang lên tiếng nổ tung, máu tươi lít nha lít nhít bắn ra, rơi vào trong nước biển, bị một làn sóng ào tới đẩy ra phía xa xa.

Lâm Siêu giơ tay đặt lên cổ họng trắng như tuyết của nàng, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, nói: “Ta tạm thời sẽ không giết ngươi, ngươi tạm thời vẫn còn giá trị đi ở phía trước giúp ta dò đường, tốt nhất ngươi không nên khiêu khích sự kiên nhẫn của ta.”

Hắc Quả Phụ khẽ hé đôi môi đỏ ra, tựa hồ như là làm như vậy mới có thể hít thêm được một ít không khí, trong mắt nàng lộ ra một tia sợ hãi, người đàn ông ở trước mặt của nàng này, làm cho nàng không khỏi liên tưởng đến nữ hoàng bệ hạ ở trong cung điện cao quý hoa lệ âm u kia, không phải là vì hai người bọn họ nắm giữ sức mạnh bá đạo, mà còn có cả loại khí tức tương đồng đã khắc sâu ở trong thâm tâm của nàng kia, phảng phất như là ở trong thân thể của bọn họ, đang tiềm tàng một con ác quỷ hung tợn khát máu vậy!

Lâm Siêu buông cổ họng của nàng ra, lạnh lùng nói: “Dẫn đường đi, đi vào băng sơn trên Bắc Cực.”

Hắc Quả Phụ xoa xoa cái cổ họng, nhẹ nhàng ho ra vài tia máu, nàng khẽ cắn răng, mặc dù nàng biết rằng người đàn ông này không phải là nữ hoàng bệ hạ. Thế nhưng lại không có cách nào chống cự được sự sợ hãi phát ra từ phía sâu ở trong thâm tâm, nàng đành phải khuất nhục cúi đầu đi ở phía trước dẫn đường.

Lâm Siêu vỗ Cải Tạo Long Dực bay theo phía sau lưng của nàng.

Kẻ hủy diệt nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không đi tìm mấy người Bạch Tuyết bọn họ hay sao?”

Anubis duỗi ra một con mắt, trừng mắt nhìn nó nói: “Hết chuyện để nói rồi à, ngươi thật là ngu ngốc, Bắc Băng Dương lớn như vậy, biết đi đâu để tìm hai con hải quái kia, bây giờ trước tiên phải đi lên trên băng sơn, nếu có thể gặp được một Năng lực giả hệ nhận biết. Không phải là rất dễ dàng liền có thể biết được tung tích của bọn họ hay sao?”

Kẻ hủy diệt phẫn nộ không nói nên lời.

Trải qua nửa ngày phi hành, rốt cuộc hai người Lâm Siêu cũng đã nhìn thấy băng sơn Bắc Cực ở phía xa xa.

Hắc Quả Phụ khẽ thở phào nhẹ nhõm, đợi đến lúc đi vào băng sơn, nàng liền có thể hạ xuống mặt băng đi bộ, lúc trước nàng liên tục triển khai năng lực bay trong không trung, là bởi vì nguồn năng lượng trong cơ thể của nàng rất dồi dào, không có trải qua chiến đấu cho nên không có bị tiêu hao quá nhiều năng lượng, thế nhưng lần này trải qua hành trình vượt qua biển Bắc Băng Dương, ven đường phải liên tục chiến đấu cùng với chạy trốn. Đã làm cho nguồn năng lượng ở trong tế bào của nàng tiêu hao gần hết, nếu như không phải nàng khống chế thân thể cực tốt, cực kì tiết kiệm năng lượng, trong lúc vượt biển đã sớm hao hết năng lượng, rơi vào trong biển rồi.

Mấy phút sau, hai người liền hạ xuống một tòa băng sơn. Từ trên trời cao nhìn xuống, ở chu vi vùng biển xung quanh có mấy chục tòa tiểu băng sơn như vậy, cùng với hàng trăm tảng băng nhỏ trôi nổi.

“Dẫn đường đi, đi tìm cái nơi mà ngươi gọi là Băng cung thôi.” Lâm SIêu lạnh lùng nói.

Trang 242# 1

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)