Thế Giới Sụp Đổ

Chương 478: Lừa gạt

Chương Trước Chương Tiếp

Anubis giận dữ hét lên: “Ngươi, cái tên khốn này, ta #...”

Kẻ hủy diệt nhìn nó liên tục chửi bới, âm hiểm cười nói: “Xâm lấn hủy diệt, chính là dùng các loại tế bào ô nhiễm xâm lấn tế bào của nó, tốt nhất là tế bào của Giác Tỉnh Giả, ha ha, nhưng mà Giác Tỉnh Giả bây giờ rất ít ỏi, ở nơi này nhất thời cũng không tìm ra được, thế nhưng có thể dùng tế bào của quái vật để thay thế, mặc dù hiệu quả không bằng, thế nhưng nếu có đủ số lượng, cũng sẽ miễn cưỡng thành công.”

Hắc Quả Phụ nghe được danh tự “Giác Tỉnh Giả”, con ngươi đột nhiên co rụt lại, trong lòng lộ ra mấy phần sợ hãi, nhưng lập tức liền bị nàng che giấu đi, nàng bất động thanh sắc nói: “Ngươi đem bí mật này nói cho ta, sẽ không sợ ta sau này dùng nó để đối phó với ngươi sao?”

Nụ cười ở trên khuôn mặt của Kẻ hủy diệt nhất thời cứng đờ, sau đó hắn nhẹ nhàng co lại thân thể, cẩn thận từng li từng tí một nói: “Ta cùng với ngươi không cừu không oán, ngươi muốn đối phó ta để làm gì, ta chỉ là sinh mệnh còn sót lại từ kỷ thái nguyên trước, cũng không có uy hiếp gì đối với kỷ thái dương của các ngươi chứ?”

Hắc Quả Phụ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Đừng sợ, ta chỉ thuận miệng nói một chút, chỉ cần ngươi nghe lời của ta, ta đương nhiên sẽ không đối phó với ngươi, có đúng không?”

Kẻ hủy diệt cười nịnh nói: “Vâng vâng vâng.”

Hắc Quả Phụ trên mặt lộ ra vẻ cười cợt, liếc nhìn Anubis, nói: “Muốn kiếm tế bào của quái vật rất dễ dàng, ở dưới biển có cả đống.” Nói xong, nàng lật bàn tay một cái, liền xuất hiện ra một khẩu súng máy cao xạ, nàng nhắm vào mặt biển ở dưới chân, cũng không bao lâu, liền có một bóng dáng dài chừng bảy, tám mét bơi ngang qua.

Phụt!

Hắc Quả Phụ kéo cò súng, ánh lửa liên tiếp tóe ra từ nòng súng, nước biển bắn tung tóe lên trên không trung, sau khi bắn hết một băng đạn, nàng mới ngừng tay, chỉ thấy ở trên mặt biển bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, con quái ngư dài bảy, tám mét kia hiển nhiên đã hứng trọn nguyên cả băng đạn của Hắc Quả Phụ, thân thể dần dần chìm vào trong đáy biển.

Hắc Quả Phụ thu hồi khẩu súng, sau đó lấy ra một sợi dây thừng, ở phía trước có gắn một cái móc câu ba đầu ném thẳng vào trong biển.

Cái móc câu sau khi chạm vào con quái ngư kia, lò xo lập tức khởi động, cái móc câu nhanh chóng quắp lại, đâm sâu vào trong da thịt của nó.

Hắc Quả Phụ kéo một cái, đem con quái ngư dài bảy, tám mét kia mạnh mẽ kéo ra khỏi mặt biển, rõ ràng là một con quái vật nhìn giống như cá mập, tuy nhiên không phải là do cá mập biến dị ra, cả người của nó mọc đầy vảy, có lẽ là do một loài cá nào đó biến dị thành.

Hắc Quả Phụ lấy chủy thủ ra, chuẩn bị lấy máu của con quái ngư, đột nhiên khuôn mặt của nàng khẽ biến sắc, nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào trên người của Kẻ hủy diệt, ánh mắt của nàng sắc bén như đao, trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu, nói: “Không hổ là sinh mệnh của kỷ thái nguyên trước, suýt chút nữa ta đã bị mắc lừa, hai người các ngươi kẻ xướng người họa thực sự là không tồi, nhưng đáng tiếc ta cũng không có ngu như vậy, nếu không hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng được.”

Kẻ hủy diệt cả kinh nói: “Ngươi có ý gì?”

Hắc Quả Phụ buông dây thừng ở trong tay ra, tùy ý để cho con quái ngư kia chìm vào trong biển, nắm thật chặt cây chủy thủ màu đen vào trong tay, nhẹ giọng nói: “Mặc dù câu chuyện mà hai người các ngươi bịa ra rất đáng tin, thế nhưng ta chợt nhớ ra một việc, nếu như tế bào thần tính thật sự e ngại máu tươi của quái vật, chẳng có lý nào tế bào thần tính lại có thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, hơn nữa cái vị ở trên cánh tay phải này, chẳng phải là trong lúc chiến đấu sẽ thường xuyên bị máu tươi của quái vật dính vào, lỗ thủng rõ ràng như vậy, mà ta lại không để ý, suýt nữa đã bị các ngươi tính kế thành công.”

Kẻ hủy diệt biến sắc, nói: “Ta thật sự...”

Hắc Quả Phụ lạnh lùng nói: “Đều đi chết đi!” Nói xong, nàng cầm chủy thủ mạnh mẽ chém vào cổ tay phải của Lâm Siêu.

Oành! ! !

Mặt biển ở dưới chân bỗng nhiên nổ tung.

Hắc Quả Phụ cùng với Kẻ hủy diệt, Anubis đều giật nảy cả mình, chỉ thấy một con rắn khổng lồ dữ tợn đang há to miệng, vọt ra khỏi mặt nước, hướng về phía bọn họ mạnh mẽ cắn tới.

“Đáng chết, là do máu tươi của con quái ngư kia dẫn dụ nó tới.” Hắc Quả Phụ sắc mặt oán giận, vội vàng sử dụng năng lực của mình để né tránh.

Con cự xà này sau khi đớp hụt, liền rơi vào trong biển, bóng người của Hắc Quả Phụ vừa mới xuất hiện tại vị trí cách đó mấy chục mét, ở dưới chân liền phát ra một tiếng nổ vang, lại có một con cự xà khác vọt ra khỏi mặt nước, mạnh mẽ cắn tới.

Hắc Quả Phụ con ngươi co rút lại, không kịp thở dốc, vội vàng lần thứ hai biến mất.

Phạm vi mặt biển xung quanh đã bị 2 con cự xà này khuấy tung lên, Hắc Quả Phụ dịch chuyển ra một vị trí ở ngoài trăm mét, vừa muốn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy mặt biển đang kịch liệt lay động, có một cái bóng đen to lớn đang cuộn lại với nhau, nhìn giống như một con rắn biển cực kì to lớn, ngay khi nàng cúi đầu xuống thì ở dưới chân của nàng, lại có một con cự xà vọt tới.

“Ba cái đầu!” Hắc Quả Phụ cắn chặt răng, tiếp tục dịch chuyển một lần nữa, xuất hiện ở một chỗ khác cách đó mấy chục mét.

Oành! !

Bóng người nàng vừa mới hiện ra, vẫn chưa có đứng vững, ở dưới chân một lần nữa lại có một con cự xà lao ra.

Hắc Quả Phụ đổ mồ hôi lạnh, nàng mang theo Lâm Siêu một lần nữa dịch chuyển, xuất hiện ở bên ngoài một trăm mét, hướng về phương xa nhanh chóng bỏ chạy.

Oành! Oành! Oành!

Con rắn biển kia nhấc lên một làn sóng ngập trời, một đường cấp tốc truy sát theo ở phía sau, thân thể của nó to dài cực kì cường tráng, vảy giáp giống như được đúc bằng thép, cực kì cứng cáp.

Hắc Quả Phụ liên tục dịch chuyển chạy trốn, nhưng mỗi một lần dịch chuyển khoảng cách tối đa chỉ được có 200 mét, không có cách nào thoát khỏi được con quái vật này, nàng liếc mắt nhìn Lâm Siêu ở trong tay, cân nhắc có nên ném hắn xuống hay không, một mình mình chạy trốn, mang theo Lâm Siêu làm cho năng lượng của nàng tiêu hao thêm gấp hai lần, chỉ là, nàng thực sự không nỡ vứt bỏ thanh cổ thương ở trong tay của Lâm Siêu.

Sau một hồi chạy trốn, Hắc Quả Phụ cắn răng làm ra quyết định, nếu như cứ liên tục triển khai năng lực như thế này, nguồn năng lượng ở trong cơ thể của nàng chẳng mấy chốc sẽ tiêu hao hết, muốn đi vào băng sơn ở Bắc cực không biết còn bao nhiêu xa, nàng chỉ có thể bỏ Lâm Siêu lại, dẫn dụ con quái vật này.

Nàng liếc mắt nhìn Lâm Siêu ở trong tay, sau đó tiến hành dịch chuyển hai lần cực nhanh, tranh thủ một khoảng thời gian ngắn ngủi, lập tức cầm chủy thủ chém vào trên cánh tay phải của Lâm Siêu, chủy thủ đâm vào da thịt, chạm vào xương cổ tay, nhưng trong chốc lát vẫn không có cách nào chặt đứt được, trong lòng nàng giận dữ, mặc dù nàng biết tế bào thần tính trong cánh tay phải này rất dẻo dai, thế nhưng nàng không ngờ được dùng hết sức lực vẫn không có cách nào chặt đứt được.

Trang 240# 2

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)