Thế Giới Sụp Đổ

Chương 476: Linh năng vũ khí

Chương Trước Chương Tiếp

Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, giơ tay chộp lấy cổ thương, thế nhưng, cổ thương giống như dính chặt vào tay của Lâm Siêu, không cách nào lấy ra được.

Nàng ngẩn ra, bên trong mắt bỗng nhiên lộ ra sát ý, nàng cầm cây chủy thủ đâm vào gáy của Lâm Siêu, khi cây chủy thủ còn mấy milimet nữa là chạm vào, nàng vẫn không thấy Lâm Siêu có ý định phản kháng, nàng không khỏi ngẩn người ra, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ đã thật sự hôn mê?”

Ánh mắt của nàng mắt lấp lóe, nàng đâm cây chủy thủ vào động mạch ở sau gáy của Lâm Siêu, đồng thời nhẹ nhàng xoắn một cái, khoét ra một lỗ thủng, nếu là người bình thường gặp chuyện như vậy, tất nhiên sẽ phải kêu lên đau đớn, coi như tâm trí có kiên nghị cỡ nào, trên trán cũng sẽ nổi lên mấy cái gân xanh, khổ sở chịu đựng, thế nhưng Lâm Siêu vẫn như cũ giống như là người chết vậy, nửa điểm phản ứng cũng đều không có.

Hắc Quả Phụ ánh mắt sáng lên, lần thứ hai đưa tay chụp vào cổ thương ở trong tay của Lâm Siêu, đúng lúc này, ở mặt biển cách đó không xa vang lên một tiếng “Oành”, lại có một cái xúc tu khổng lồ nhô ra.

Hắc Quả Phụ khẽ biến sắc, không để ý đến thanh cổ thương của Lâm Siêu nữa, lập tức vác hắn lên vai, bóng người lóe lên, xuất hiện ở ngoài trăm mét, sau đó bóng người tiếp tục lóe thêm mấy lần, trực tiếp lướt qua cơn lốc xoáy, xuất hiện ở khu vực phía sau cơn lốc xoáy.

Sức gió mặc dù đã nhẹ bớt, Hắc Quả Phụ vẫn không yên lòng, vẫn tiếp tục di chuyển, hướng về phía xa bay đi.

Trải qua gần mười phút đồng hồ di chuyển, rốt cuộc nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng của cơn lốc xoáy nữa, mặt biển ở xung quanh đã không còn một chút chấn động nào nữa, ở dưới nước chỉ có vài con quái ngư dài mười mấy mét đang bơi lội, nàng quay đầu nhìn lại, cảm giác như là con quái vật kinh khủng kia cũng không có đuổi theo mình, lúc này mới ngừng lại.

“Hừ, đám người kia gọi ngươi là Chiến Thần, thì ra cũng chỉ đến như thế mà thôi, ngu không thể tả, dĩ nhiên lại tự mình lặn vào trong biển, thực sự là muốn chết mà.” Hắc Quả Phụ liếc nhìn Lâm Siêu đang hôn mê ở trong tay mình, cười lạnh, giơ tay chộp cổ thương tới.

Lần này nàng vận dụng sức mạnh toàn thân, trên bàn tay trắng như tuyết của nàng nhô ra mấy sợi gân xanh, nhưng mà dưới một trảo của nàng, vẫn như cũ không có cách nào lấy được cổ thương từ trong tay của Lâm Siêu ra.

Hắc Quả Phụ khẽ biến sắc, không ngờ được Lâm Siêu đã bị hôn mê, dĩ nhiên vẫn gắt gao nắm thật chặt binh khí của mình, hơn nữa lại nắm chặt đến mức kỳ lạ.

Nàng híp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, trong mắt loé ra một tia sát ý, tự nói: “Nếu không phải ta rất ghét ăn thịt người, ta đã ăn sống ngươi rồi, thân thể có thể chất cao như vậy, bây giờ chỉ hời cho đám súc sinh này.” Nói xong, nàng lấy chủy thủ ra, muốn cắt đứt cánh tay phải đang cầm thanh cổ thương của Lâm Siêu!

Ngay khi cây chủy thủ chạm vào cánh tay phải, đột nhiên ở trên mu bàn tay xuất hiện một cái gái xương sắc nhọn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắn mạnh ra, nhắm thẳng vào vị trí yết hầu của Hắc Quả Phụ.

Hắc Quả Phụ con ngươi co rút lại, mặc dù nàng đã đề phóng Lâm Siêu có thể đột nhiên ra tay đánh lén, nhưng không ngờ được sẽ xuất hiện một màn quái đản như thế này, nàng giật mình kinh sợ, tất cả những việc này phát sinh quá đột ngột, làm cho nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, cái gái xương màu trắng sắc nhọn đã sắp đâm vào cổ họng của nàng.

Oành một tiếng, ngay lúc gai xương sắc nhọn sắp chạm vào da thịt của nàng, một cái mạng nhện màu đen đột nhiên xuất hiện ngăn chặn cái gai xương, đồng thời đánh bật nó ra ngoài.

“Linh năng vũ khí?” Bên trên mu bàn tay phải của Lâm Siêu hiện ra một cái miệng, kinh ngạc nói.

Hắc Quả Phụ lúc này đã kịp phản ứng lại, ngay lập tức gọi ra gien chiến giáp của mình, hóa thành một bộ chiến giáp màu đen bao bọc toàn thân, nàng lập tức nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Lâm Siêu. Bên trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo thấu xương, từng chữ nói: “Ngươi là dẫn dắt giả của hắn?”

Anubis toét miệng cười nói: “Linh năng vũ khí ở trên người của ngươi là từ đâu lấy được?”

Hắc Quả Phụ chậm rãi nắm chặt ngón tay, trong lòng sát ý tuôn ra thủy triều, nghĩ thầm: “Nếu không phải là nữ hoàng bệ hạ đưa cho ta Tinh Hồng Bảo Thạch, chỉ sợ giờ khắc này ta đã bị tên chết dẫm này hại chết rồi, khỏa Tinh Hồng Bảo Thạch này là do lúc mình chiếm được cái tên 'Hắc Quả Phụ' thì được nữ hoàng trao tặng. Nữ hoàng bệ hạ nói nó có thể bảo vệ cho ta ba lần tính mạng, trải qua nhiều nhiệm vụ ám sát cực kì nguy hiểm ta cũng chỉ mới sử dụng hai lần. Lần thứ nhất trong khi ám sát tổng thống mỹ tiền nhiệm, ta không cẩn thận bị một loại vũ khí mới phát hiện, liền sử dụng một lần.”

“Lần thứ hai đã sử dụng trong lúc tiêu diệt tổ chức chống khủng bố quốc tế, vốn tưởng rằng trải qua hai lần giáo huấn đó, mình sẽ không còn có lần thứ ba phạm phải sai lầm, không ngờ được lần này mình lại phạm vào một sai lầm lớn như vậy, mình nên sớm suy đoán ra, thân thể của hắn ta nặng như vậy, nhưng không có bị chìm vào trong biến sâu. Khẳng định là có điều gì đó cổ quái, khẳng định là do tên 'Dẫn dắt giả' này đang giúp hắn!”

Nàng biết là hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể âm thầm cắn răng nhớ kỹ lần giáo huấn này, hướng về phía Anubis nói: “Cái gì mà linh năng vũ khí, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Anubis toét miệng cười nói: “Chính là món đồ vừa mới giúp ngươi thoát chết đó.”

Hắc Quả Phụ khẽ nói: “Nguyên lai cái này lại được gọi là linh năng vũ khí.” Nàng liền hỏi: “Linh năng vũ khí là cái gì, so với vũ khí cấp S thì như thế nào?”

Anubis thấy nàng thật sự không biết, lúc này mới toét miệng nói: “Nếu ngươi không biết, vậy ta cũng chẳng muốn nói cho ngươi, tiểu cô nương, tình huống bây giờ rất rõ ràng, ngươi có món linh năng vũ khí cùng với chiến giáp cấp S bảo vệ, ta không thể làm gì được ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn giết ta. Hoặc là giết tên tiểu tử này, cũng không có cách nào làm được, không bằng ngươi hãy hợp tác với chúng ta đi?”

Hắc Quả Phụ hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Làm sao ngươi biết ta không thể giết chết ngươi?”

Anubis thản nhiên nói: “Mặc dù phương thức công kích của ngươi rất là quỷ dị, thế nhưng sau khi ta quan sát một hồi lâu, rốt cục đã phát hiện ra, năng lực của ngươi chính là “Thời gian” có phải không?”

Hắc Quả Phụ cười xì một tiếng, nói: “Năng lực “Thời gian” có thể trôi nổi ở giữa không trung hay sao? Hơn nữa, nếu như năng lực của ta là “Thời gian”, muốn giết chết các ngươi càng là chuyện dễ như trở bàn tay, trực tiếp đông cứng thời gian, một dao đâm chết hắn.”

Anubis khẽ cười nói: “Mặc dù ngươi vận dụng năng lực “Thời gian” của mình tốt hơn rất nhiều so với bé gái Hồng Chu lần trước, có thể dựa vào thời gian thẩm thấu vào trong không gian, do đó đạt đến trạng thái bồng bềnh ở trong không trung giống như năng lực “Phi hành”, thế nhưng dù sao năng lực “Thời gian” của ngươi cũng chỉ mới đạt đến cấp năm, coi như có thể đông cứng thời gian, cũng chỉ có thể duy trì trong nháy mắt mà thôi, mà tiểu tử này năng lực lại vừa vặn là “Bất tử”, trừ phi ngươi có thể phá hủy toàn bộ các tế bào của hắn, còn không thì chẳng mấy chốc hắn liền có thể hồi phục lại.”

Trang 239# 2

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)