Dưới sự ép buộc của Lâm Siêu cùng với Hắc Quả Phụ, Thụy Nhã cũng chỉ có thể cắn răng lấy ra “khăn choàng thời gian” cùng với một phần địa đồ Băng cung Bắc Cực.
Lâm Siêu nhận lấy hai món đồ này, món đầu tiên chính là địa đồ Băng cung Bắc Cực, đây là một mảnh tơ lụa cũ kỹ màu trắng, ở trên mặt có khắc họa một phần địa đồ mê cung giản lược, đường nét rắc rối phức tạp, trong đó có hai nơi đánh dấu x màu đỏ, hẳn là hai nơi nguy hiểm đừng nên tiến vào.
Lâm Siêu sau khi xem xong, đem phần địa đồ này âm thầm nhớ thật kỹ, sau đó hắn kiểm tra lại kiện “khăn choàng thời gian”, mặc dù hắn đang cầm trên tay mà lại giống như không có trọng lượng vậy, hắn nhìn về hướng Thụy Nhã hỏi: “Cách dùng như thế nào?”
Trên trán của Thụy Nhã nhô ra mấy sợi gân xanh, nàng xoay chuyển ánh mắt, hừ lạnh nói: “Đây là một vật phẩm có trí năng nhân tạo, trực tiếp sử dụng ngôn ngữ Atlan nói chuyện là được.”
“Ngôn ngữ Atlan?” Lâm Siêu điều chỉnh chiếc đồng hồ đeo tay sang chế độ phiên dịch ngôn ngữ Atlan, hướng về tấm lụa mỏng màu đen “khăn choàng thời gian” nói: “Xin chào?”
Tấm lụa mỏng màu đen không hề có phản ứng.
Lâm Siêu khẽ cau mày, lúc này Thụy Nhã đang cười trộm rúc rích, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thụy Nhã đang ôm bụng cười, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.
Lâm Siêu lập tức biết là mình đã bị lừa, hắn trầm mặt nói: “Ngươi không biết tình cảnh lúc này của mình à?”
Thụy Nhã đột ngột ngưng tiếng cười, sắc mặt âm tình bất định, mất đi kiện bảo vật bảo mệnh “khăn choàng thời gian” này, nếu như Lâm Siêu nổi lên sát tâm ra tay với nàng thì nàng cũng chỉ có thể chính diện đối kháng với hắn, mà bất luận ai thua ai thắng, ở sau lưng Lâm Siêu còn một đám cường giả cùng với Hắc Quả Phụ ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm, đã đủ làm cho nàng rơi vào tử địa!
Nàng lúc này liền thu hồi lại dáng vẻ cười cợt, hờ hững nói: “Kiện vật phẩm này có trí năng nhân tạo không phải là giả. Tuy nhiên muốn khởi động nó, phải cần có chìa khoá mới được. Chìa khoá của nó chính viên tinh thạch màu trắng đó.”
Lâm Siêu tung tấm lụa mỏng màu đen ra, bên trong đúng là có một viên tinh thạch màu trắng. Hắn hỏi nàng: “Sử dụng như thế nào?”
Thụy Nhã lườm hắn một cái, nói: “Ngươi trải hết tấm lụa ra đi, ở dưới cùng có một cái lỗ, đó chính là ổ khóa.”
Lâm Siêu đem tấm lụa mỏng màu đen trải hết ra, quả nhiên nhìn thấy một cái lỗ nhỏ, hắn lập tức đem viên tinh thạch màu trắng bỏ vào, một màn thần kỳ bỗng nhiên xuất hiện, viên tinh thạch vừa rơi vào trong cái lỗ nhỏ, dĩ nhiên lại phát ra âm thanh ma sát của kim loại. Phảng phất như ở trong tấm lụa có các bánh răng đang khởi động vậy, tấm lụa mỏng màu đen liền biến thành vô số điểm nhỏ li ti màu đen, biến thành một quả cầu màu đen bay vào trong bàn tay của Lâm Siêu, nhìn kỹ lại, quả cầu này dĩ nhiên có hình dạng giống như một cái đầu người.
“Xin chào, ta có thể giúp gì được cho ngài?” Quả cầu màu đen mở miệng nói ra một tràng ngôn ngữ Atlan.
Lâm Siêu ánh mắt lấp lóe, không ngờ được tấm lụa mỏng màu đen lúc trước lại có thể biến thành hình dạng như vậy, phỏng chừng hình dạng tấm lụa mỏng lúc trước cũng chỉ là một trong những hình thái của nó, hắn liền nói ngay: “Ngươi có những chức năng gì?”
“Thứ nhất, có thể biến đổi ngoại hình. Thứ hai, có thể điều chỉnh lại phương thức kích hoạt. Thứ ba, có thể tiến vào trong một khoảng thời không khác...” Quả cầu màu đen nhanh chóng đáp lời.
Lâm Siêu thầm nghĩ quả nhiên là vậy, hắn suy nghĩ một lát. Liền đem cái quả cầu màu đen này biến thành hình dạng một cái dây chuyền màu đen, đeo lên trên cổ của mình. Phương thức khởi động thì đổi lại thành khởi động bằng tiếng nói, âm thanh khởi động là “Cốc cốc”, bình thường hắn cũng không có nói 2 từ này, vì lẽ đó không cần lo lắng sẽ thuận miệng nói ra làm cho cái kiện đồ vật này khởi động.
Tác dụng chủ yếu của “khăn choàng thời gian” là có thể tiến vào một cái thời không khác, có thể là quá khứ, hoặc cũng có thể là tương lai, nhưng một khi đã tiến vào một cái thời không nào đó, liền không có cách nào có thể nhúc nhích, trừ phi trở về đúng khoảng thời không của mình, tương tự, kiện bảo vật này cũng có rủi ro, chính là một khi làm thất lạc tiết điểm đánh dấu khoảng thời không của mình, sẽ rất khó có thể thoát khỏi khoảng thời không mà mình đang đứng, nói cách khác, sẽ vĩnh viễn kẹt ở trong khoảng thời không đó, cho tới khi chết đói.
Bất quá, thông qua sự giảng giải của trí năng nhân tạo, nó là phiên bản mới nhất, chỉ cần phần cứng không xảy ra trục trặc, thì chắc chắn sẽ không bao giờ có thể làm thất lạc tiết điểm đánh dấu.
“Ngươi đã xem xong địa đồ chưa?” Đúng lúc này, âm thanh nhạt nhòa của Hắc Quả Phụ vang lên.
Lâm Siêu không đánh giá bảo vật “khăn choàng thời gian” nữa, mà giơ tấm địa đồ Băng cung ra trước mặt nàng, nói: “Bằng vào trí nhớ của ngươi, xem một lần liền có thể nhớ kỹ được chứ?”
Hắc Quả Phụ lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi không cho ta cầm lấy, ta làm sao biết được cái địa đồ này là thật hay giả, vạn nhất tiểu muội muội Lang tộc lấy ra một tấm địa đồ giả đưa cho chúng ta thì sao?”
Lâm Siêu ngây ngẩn, thầm nghĩ nàng nói cũng đúng, lúc này mới đưa địa đồ cho nàng.
Hắc Quả Phụ cầm lấy địa đồ, bàn tay khẽ lật một cái, trong tay nàng liền xuất hiện một miếng địa đồ khác kích cỡ giống y như nhau, nàng đem hai tấm địa đồ ghép lại với nhau, quan sát trong chốc lát, nàng lập tức ngẩng đầu lên nói: “Không sai, đúng là địa đồ thật.” Nói xong, liền đưa lại tấm địa đồ kia cho Lâm Siêu.
Lâm Siêu sau khi thu lại tấm địa đồ, liền đưa cho tỷ tỷ xem, để cho mấy người Bạch Tuyết lần lượt quan sát.
“Ngươi dự định mang nhiều phiền toái như vậy đi theo hay sao?” Hắc Quả Phụ liếc nhìn đám người đông đảo ở phía sau Lâm Siêu, ngữ khí lãnh đạm nói.
Đám cường giả ở các căn cứ khác này nhất thời giận dữ, nhưng chỉ giận chứ không dám nói gì, lúc trước Hắc Quả Phụ biểu diển một màn tập kích Lâm Siêu, đã làm cho bọn họ ấn tượng rất sâu sắc, ngay cả người mạnh nhất trong bọn họ là Lâm Siêu cũng đã thừa nhận là không thể giết chết được nàng, có thể thấy được nàng tuyệt đối không phải là một cường giả bình thường, chỉ có thể kìm nén sự tức giận, len lén trừng mắt nhìn Hắc Quả Phụ.
Lâm Siêu đạm mạc nói: “Nhiều người sức mạnh lớn, không cần nói nhiều, ngươi dẫn đường đi.”
Hắc Quả Phụ khẽ cười một tiếng, không nói gì nữa, giống như một thiếu nữ đang hái hoa ở trong vườn, hờ hững bước đi ở phía trước, mỗi một bước nàng bước ra, đều vượt qua khoảng cách mấy chục mét, giống như là u linh vậy.
Lâm Siêu khẽ phất tay, ra hiệu cho mọi người đi theo.
Thụy Nhã đi theo phía sau đám người, thỉnh thoảng ngẩng đầu tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, rất nhanh, mọi người đã đi theo Hắc Quả Phụ đến bờ biển, chỉ thấy ở trên bờ biển có rải rác các vết máu màu đen, cùng với mấy bộ thi thể chỉ còn lại xương trắng, có thi thể của nhân loại, có thi thể của các loại sinh vật biển biến dị.
Mùi thối rữa nồng nặc lan tỏa ở trong không khí, đa số mọi người đều cảm thấy bình thường, chỉ có một vài người là khẽ cau mày.
Trang 237# 1