Lâm Siêu nhìn con Hắc Hải trùng đang nỗ lực bò lên bờ này, nó có sức sống cực kì mạnh mẽ, hơn nữa nó cũng có thể tạm thời ở trên đất liền được một thời gian, bằng vào thể tích to lớn của nó, tuyệt đối còn đáng sợ hơn so với Vương Thú nhiều lắm. Lúc này Lâm Siêu hướng về phía tỷ tỷ cùng với mấy người Bạch Tuyết, Hắc Nguyệt nói: “Theo ta rời khỏi nơi này.”
Thụy Nhã liếc mắt nhìn Hắc Quả Phụ, mặc dù lúc này nàng đang liếc mắt nhìn đánh giá con quái vật biển kia, nhưng Thụy Nhã vẫn có thể cảm nhận được, tinh thần của nàng vẫn đang khóa chặt ở trên người của mình, lúc này Thụy Nhã không nói một lời nào, lặng lẽ đi theo sau lưng Lâm Siêu, đợi đến địa phương an toàn thì sẽ tùy thời chạy trốn.
Đám cường giả đến từ các căn cứ khác nhìn thấy con quái vật biển khổng lồ đang bò lên bờ kia, đáy lòng đều phát lạnh, không nói hai lời liền đi sát theo sau Lâm Siêu, tránh xa khỏi bờ biển.
Lâm Siêu vừa lui lại, vừa đề phòng Hắc Quả Phụ đánh lén.
Bất quá, Hắc Quả Phụ tựa hồ như cũng không có ý tứ tiếp tục đánh nhau, sau khi nàng đánh giá con quái vật biển một lúc, liền ở phía xa đi theo phía sau Lâm Siêu, khuôn mặt không hề có cảm xúc, không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh, đám người Lâm Siêu đã rút đi khỏi bờ biển, thể chất của bọn họ đều không yếu, tốc độ di chuyển ở trên đất liền của bọn họ nhanh hơn Hắc Hải trùng rất nhiều, vì thế chỉ qua vài phút bọn họ đã bỏ rơi con quái vật biển kia, đi tới một vùng duyên hải khác, nơi này có dấu vết đóng quân của hải quân thời đại trước, có hai toà quân doanh cùng với một cây cờ tàn tạ ngã rạp trên mặt đất.
Đám người Lâm Siêu sau khi đi tới nơi này, thì từ trong quân doanh có ba, bốn bóng người lung la lung lay đi ra, toàn thân đều thối rữa, bên trong huyết nhục giòi bọ màu trắng bò lúc nhúc, mặt mũi dữ tợn, trên người mặc một bộ quân phục hải quân nước Nga thời đại trước.
Không đợi Lâm Siêu động thủ, một người trong bọn họ lập tức xông lên, vung chiến đao của mình lên, một đao chém xuống một cái đầu lâu, ung dung giải quyết bọn chúng, ngay lúc hắn mới vừa mới quay đầu lại lộ ra nụ cười, thì có một con xác thối đã bị chém rụng đầu nhưng không ngã xuống mà lại tiếp tục hướng về phía hắn vồ tới.
Nghe được phong thanh, vị Chiến Sĩ trẻ tuổi này liền nhanh chóng phản ứng, quay đầu lại chém ra một đao, chém con xác thối kia thành hai đoạn, mặc dù con xác thối này có thể gây thương tích cho hắn, bằng vào thể chất của hắn cũng sẽ không bị nhiễm bệnh, thế nhưng cũng đã làm cho hắn kinh hãi một hồi. Sự việc vừa rồi vừa làm cho hắn có chút mất mặt, vừa làm cho hắn khiếp đảm. Hắn tức giận nâng chiến đao lên một lần nữa, chém con xác thối nắm giữ năng lực “tái sinh” hoặc là “Bất tử” này thành thịt nát.
Lâm Siêu cũng không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, quay đầu lại nhìn về phía Hắc Quả Phụ vẫn đang đi theo ở phía xa, sau khi nàng đi đến vị trí cách hắn 30 mét liền dừng lại, thông qua một hồi chiến đấu lúc nãy, nàng tựa hồ như đã tính toán ra đại khái phạm vi tấn công của Lâm Siêu.
Lâm Siêu khẽ nhíu lông mày lại, lập tức lạnh lùng nói: “Còn muốn đánh nhau sao, ngươi giết không được ta, ta cũng rất khó giết được ngươi.”
Hắc Quả Phụ khôi phục lại nụ cười, nói: “Ta biết, vì lẽ đó, ta đang cân nhắc, muốn hợp tác với ngươi.”
“Hợp tác?” Lâm Siêu nhíu mày.
Hắc Quả Phụ cười tủm tỉm nói: “Mục đích mà các ngươi đến Bắc Cực, đều là vì đồ vật ở trong băng cung, thế nhưng, theo ta được biết, lần này các thế lực đến tranh cướp Băng cung, rất rắc rối phức tạp, hầu như các tổ chức bí ẩn ở trên mỗi lục địa đều phái người đến, mặc dù là ta, cũng rất khó có thể đối phó được với tất cả bọn họ, vì lẽ đó, ta muốn hợp tác với ngươi.”
Băng cung? Lâm Siêu mắt sáng lên, lúc trước Thụy Nhã cũng nhắc tới địa đồ Băng cung, chẳng lẽ nói, mục đích mà những thế lực kia đi tới Bắc Cực, chính là vì Băng cung cái này?
Ở kiếp trước những tin tức quan trong mà Lâm Siêu biết được thực sự quá ít, như là cái gì Băng cung Bắc Cực này hắn càng chưa bao giờ nghe thấy, chắc hẳn là đã bị các đại căn cứ liệt vào cơ mật cao tầng, vì lẽ đó ở ở trên Tinh Võng không hề có một chút tin tức nào.
“Làm sao ta mới có thể tin tưởng ngươi được?” Lâm Siêu bình thản nói.
Hắc Quả Phụ nở nụ cười, đôi mắt màu đen thâm thúy phối hợp với khuôn mặt tinh xảo, toát ra khí tức hồn nhiên, nói: “Trong tay ta cũng không có bản thỏa thuận của di tích cổ Babylon, vì lẽ đó, chúng ta cũng không cần đề cập đến sự tín nhiệm, chỉ đề cập đến lợi ích, có được không?”
Lâm Siêu suy nghĩ một lát, liền nói ngay: “Được, ngươi nói đi, ta nghe.”
Hắc Quả Phụ cười tủm tỉm nói: “Rất đơn giản, đầu tiên, trước tiên chúng ta đoạt phần địa đồ Băng cung trong tay vị tiểu muội muội Lang tộc này, sau đó cùng hợp tác vượt qua biển Bắc Băng Dương, đi vào băng sơn trong Bắc Cực, nếu như trên đường tao ngộ phải kẻ địch, chúng ta có thể hợp tác giết chết, nếu như bởi vì vậy mà tan vỡ, thì ai đi đường nấy, để đề phòng việc bị đối phương đánh lén, nếu như sự hợp tác của chúng ta có thể kiên trì đến khi tới Băng Cung, khi đó chúng ta lại nói chuyện tiếp, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Lâm Siêu suy nghĩ một chút, nói: “Đồng ý.”
Thụy Nhã ở một bên nghe thấy Hắc Quả Phụ nói, trái tim nhẹ nhàng nhảy một cái, sau khi nghe thấy Lâm Siêu dĩ nhiên lại đáp ứng thì không khỏi tức giận nhìn Lâm Siêu, nói: “Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ đem ta hộ tống đến băng sơn Bắc Cực, ngươi đã nói sẽ bảo đảm an toàn cho ta.”
Lâm Siêu kỳ quái nhìn nàng, nói: “Ta chỉ nói là sẽ bảo đảm tính mạng của ngươi, chứ chưa từng nói sẽ bảo đảm tài sản của ngươi, hiện tại thứ nàng muốn chính là địa đồ Băng cung trên người của ngươi, chứ không phải là tính mạng của ngươi, ta muốn quản cũng quản không được, trừ phi ngươi có thể lấy thêm một loại vật phẩm nữa giống như là “khăn choàng thời gian” ra trao đổi.”
“Ngươi, ngươi vô lại!” Thụy Nhã tức giận nói.
Vưu Tiềm ở bên cạnh Lâm Siêu mặc dù không hiểu rõ là chuyện gì, thế nhưng cũng đại khái đoán ra được ý nghĩ của Lâm Siêu, cười hì hì nói: “Vị mỹ nữ này, ngươi nói vậy là sai rồi, có một câu nói như thế này, có chia sẻ mới có vui sướng, cũng chỉ là một tấm địa đồ mà thôi, cho mọi xem qua một chút, cũng sẽ không mất mát gì nha.”
Thụy Nhã tức đến mức muốn hộc ra một ngụm máu, nàng tưởng rằng Lâm Siêu đã đủ vô lại, không ngờ được còn xuất hiện thêm một tên còn vô liêm sỉ hơn nữa, cướp giật thì nói là cướp giật, còn gọi cái gì mỹ danh “chia sẻ”, bản địa đồ Băng cung này không thua gì bản đồ kho báu, có thể tùy tùy tiện tiện chia sẻ hay sao? !
Nhìn nàng phẫn nộ đến mức mặt đỏ lên, Lâm Thi Vũ cảm thấy đồng tình, an ủi: “Tiểu muội muội, ngươi lấy ra cho mọi người xem đi.”
Thụy Nhã cắn chặt răng lại, nếu như chỉ bằng vào đám người Lâm Siêu, nàng còn có thể dựa vào “khăn choàng thời gian” để tránh thoát đi, thế nhưng còn có Hắc Quả Phụ ở bên cạnh, tác dụng của kiện bảo vật này đối với Hắc Quả Phụ gần như là vô dụng, nàng không ngờ được mình vừa mới thoát khỏi nanh vuốt của con cọp, dĩ nhiên bây giờ lại tiến vào miệng sói, hơn nữa còn là một đàn sói!
Trang 236# 2