Lâm Siêu lúc này liền nhẩm tính nhân số ở đây, tổng cộng có bảy mươi tám người, vừa vặn có thể phân thành bốn cái tiểu đội, tiểu đội của hắn mặc dù thiếu hai người cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu toàn thể.
Trải qua một hồi thương nghị, bốn cái tiểu đội rất nhanh đã được lập thành, ba người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm cùng với Lâm Thi Vũ phân biệt mỗi người dẫn dắt một tiểu đội, bây giờ không có thập đại chiến sĩ của Căn cứ Viêm Hoàng ở đây, thì bằng vào thực lực của ba người bọn họ, hoàn toàn có thể phục chúng, tất cả mọi người đều không có dị nghị gì.
Lâm Siêu thì mang theo Bạch Tuyết cùng với Lãnh Chân, cùng với mười lăm cường giả ở các căn cứ khác tạo thành một đội.
“Xuất phát.” Lâm Siêu cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, sau khi phân đội xong, liền ra lệnh cho mọi người, mang theo đầy đủ thức ăn, dựa theo bản đồ chỉ dẫn, hướng về phía Bắc Cực đi tới. Đội ngũ khoảng tám mươi người chia làm bốn tiểu đội một đường đi băng băng, dọc theo đường đi có một ít thành phố hoang tàn, bên trong gặp một ít đàn xác thối cỡ nhỏ, liền bị mọi người tiêu diệt dễ dàng, thậm chí không cần đến Lâm Siêu ra tay, chỉ cần một vài người trong bọn họ liền có thể tiêu diệt sạch sẽ.
Bọn họ nhanh chóng đi qua biên giới Bắc Cực, ở trước mặt bọn họ chính là biển Bắc Băng Dương, bây giờ phải vượt qua biển Bắc Băng Dương, mới có thể đi vào trong băng sơn của Bắc Cực.
Lâm Siêu vừa mới đi tới bờ biển Bắc Băng Dương, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là Lang Thần Thụy Nhã mà lúc trước hắn gặp được ở trong di tích Thượng cổ lúc trước.
Chỉ là, Thụy Nhã hiện tại cùng với Thụy Nhã có dáng dấp gợi cảm nóng bỏng mà Lâm Siêu gặp lúc trước không giống, trên mặt nàng có một tia hoảng sợ, trên đầu gối nàng có một lớp vải băng bó nhuốm máu đỏ tươi, trên cánh tay trắng nõn có một vết thương sâu tới xương, đường cắt nhỏ hẹp, chắc hẳn là do một con dao găm tạo ra.
Thụy Nhã cắn chặt môi, nàng đang hướng về phía một tảng băng trôi ở trên mặt biển nhanh chóng đi tới, đôi giày cao gót đã bị máu tươi nhuộm đỏ, năng lực (trực giác) của nàng, có thể mơ hồ cảm nhận được ở phía sau lưng truyền đến từng tia ớn lạnh, phảng phất như có một con ác quỷ, đang nhìn chằm chằm vào nàng, cười gằn không thôi.
Trong đầu của nàng chỉ có một ý nghĩ, chính là chạy vào trong biển!
Tuy rằng trong biển cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng nếu nhảy vào bên trong, ít nhất còn có thể có một chút hi vọng sống, nếu như cứ tiếp tục ở trên bờ, bằng vào tính cách của người kia, tuyệt đối sẽ hành hạ mình đến chết đi sống lại!
Đúng lúc này, bên trong phạm vi năng lực của Thụy Nhã bỗng nhiên xuất hiện một đoàn sinh mệnh, nàng vội vàng quay đầu nhìn qua, nhất thời nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà nàng cực kì căm ghét, nàng không khỏi choáng váng, trong lòng hơi động, nàng liền nhanh chóng thay đổi phương hướng, hướng về phía Lâm Siêu chạy như bay đến.
Lâm Siêu nhìn thấy Thụy Nhã đang chủ động lao tới phía mình, bên trong mắt của hắn lộ ra một tia kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn qua vết thương ở trên cánh tay của nàng, trong lòng hơi động, hai con ngươi lập tức biến thành một màu vàng kim thuần khiết, thị lực của hắn liền được tăng lên gấp đôi, toàn bộ thế giới phảng phất như vừa mới trải qua một cơn mưa, cực kì nhẵn nhụi, hắn lập tức nhìn thấy được ở phía sau lưng Thụy Nhã khoảng 1000 mét, có một nữ tử mặc quần áo màu đen đang hững hờ bước đến, mặt dù bước đi rất chậm, thế nhưng mỗi một bước bước ra, bóng người trong nháy mắt sẽ biến mất, sau đó sẽ hiện ra ở một vị trí khác cách đó mấy chục mét, đem khoảng cách của nàng với Thụy Nhã nhanh chóng rút ngắn.
“Thụy Nhã bị truy sát?” Lâm Siêu lông mày hơi nhíu lại, Thụy Nhã đột nhiên thay đổi phương hướng, hiển nhiên là muốn hại người, muốn để cho mình hỗ trợ ngăn cản kẻ địch ở phía sau lưng của nàng, hắn lập tức cười gằn. Đem cổ thương ở sau lưng nắm vào trong tay, cánh tay âm thầm súc lực, khuôn mặt không có chút biến hóa nào nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Thụy Nhã, chỉ cần nàng đến gần hắn khoảng ba mươi mét, hắn sẽ đánh gục nàng trong nháy mắt, thuận tiện cướp đi bảo vật “khăn choàng thời gian” của nàng.
Đối với bảo vật bảo mệnh có thể khống chế thời gian này. Lâm Siêu vẫn luôn nhớ mãi không quên, bây giờ nàng đã tự mình đưa đến trước mặt mình, không thừa dịp này cháy nhà hôi của tuyệt đối không phải là phong cách của hắn.
“Lão đại, là mỹ nữ.” Vưu Tiềm nhìn thấy Thụy Nhã đang chạy tới, ánh mắt sáng lên, nói: “Nàng tựa hồ giống như đang bị truy sát, chúng ta có nên giúp nàng một tay hay không, nói không chắc sau đó nàng còn có thể lấy thân báo đáp...”
“Trước tiên yên lặng xem tình hình như thế nào cái đã.” Lâm Thi Vũ bình tĩnh nói.
Đám cường giả của các căn cứ khác thì nhìn về phía Lâm Siêu, chờ đợi Lâm Siêu đưa ra quyết định.
Thụy Nhã vừa muốn mở miệng cầu cứu Lâm Siêu, đột nhiên trong đầu nàng truyền đến một tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt, hơn nữa tín hiệu rõ ràng là bắt nguồn từ trên người Lâm Siêu truyền ra, trong lòng nàng kinh hãi, vội vã phát động năng lực (trực giác) của mình, nhất thời linh cảm được sát ý của Lâm Siêu đối với nàng, nàng không khỏi biến sắc, nhưng dù sao kinh nghiệm của nàng cũng rất phong phú. Nàng liền cấp tốc suy nghĩ biện pháp để ứng phó, sau khi tiến đến vị trí cách Lâm Siêu khoảng 100 mét thì nàng liền mở miệng lớn tiếng nói: “Nếu như ngươi giúp ta, ta có thể chia sẻ cùng với ngươi địa đồ băng cung Bắc Cực.”
Lâm Siêu hai mắt sáng lên, lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn lấy bảo vật “khăn choàng thời gian” mà thôi.”
Thụy Nhã khẽ cắn răng, do dự khoảng mấy giây liền lập tức đáp ứng: “Được, tuy nhiên ta muốn ngươi bảo hộ ta đi vào bên trong băng sơn của Bắc Cực.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Siêu thu hồi cổ thương, nhìn Thụy Nhã đang đứng cách hắn khoảng 10 mét. Nàng tựa hồ vẫn còn đề phòng đối với hắn, không muốn tới gần thêm nữa, nếu như là trước đây, phạm vi công kích của Lâm Siêu xa nhất cũng không đến mười mét. Nêu muốn tập kích nàng thì nàng sẽ phát giác được, thế nhưng hiện tại chỉ cần nàng đi vào trong phạm vi ba mươi mét, hắn liền có thể sử dụng tốc độ lôi đình đánh gục nàng.
Cái này chỉ mới là hiệu quả do bước đầu lĩnh ngộ chiến kỹ lên cấp S, nếu sau này lĩnh ngộ càng sâu hơn, phạm vi công kích của hắn sẽ còn xa hơn nữa.
“Ai đang truy sát ngươi thế?” Lâm Siêu hướng ánh mắt về phía nữ tử mặc quần áo màu đen ở phía sau đang truy đuổi theo Thụy Nhã, đây là một nữ tử hỗn huyết giữa châu mỹ và châu á, màu da, màu tóc cùng với con ngươi của nàng đều giống với người châu á, thế nhưng khuôn mặt tinh mỹ cùng với cái sống mũi cao, thì lại là đặc trưng của người Âu Mỹ.
Thụy Nhã nhẹ nhàng thở dốc, quay đầu lại nhìn về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt mà Lâm Siêu chưa từng thấy được, từng chữ nói: “Nàng là người của Gia tộc Tri Chu... Hắc Quả Phụ!”
Hắc Quả Phụ? Lâm Siêu lần trước đã nghe qua cái danh tự này, từ cuốn tư liệu do tên sát thủ kia ghi chép lại, Hắc Quả Phụ là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Gia tộc Tri Chu, hơn nữa còn là người có khả năng lớn nhất trở thành Nữ Hoàng Tri Chu đời kế tiếp.
Trang 235# 1