Chuyện này đã xảy ra thật lâu về trước rồi, thế nhưng lại giống như vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua vậy, ký ức chưa hề phai nhạt, Lâm Siêu vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, bởi vậy, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của tỷ tỷ Lâm Thi Vũ cùng với Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ, Vưu Tiềm bọn họ, Lâm Siêu vừa cảm thấy ấm áp, vừa có một loại cảm giác mịt mờ, một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó.
“Vậy hãy cùng đi thôi.” Lâm Siêu nhìn vào đôi mắt của nàng, nhìn thấy được sự nhiệt tình cùng với ước ao của nàng, phảng phất như ánh sáng mặt trời đang chiếu vào trên người của hắn, hắn hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói, giống như đang nói cho chính mình nghe vậy.
Lâm Thi Vũ thấy Lâm Siêu đáp ứng, lập tức vui mừng nắm tay Bạch Tuyết dắt đi, hai người nhìn nhau nở nụ cười, nháy mắt một cái.
Lâm Siêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Những lời mà ngươi nói, có phải là tỷ tỷ bày cho hay không?”
Bạch Tuyết le lưỡi, trên mặt hiện ra vẻ trêu cười.
Lâm Thi Vũ ho nhẹ một cái, nói: “Mặt trời đã sắp lặn rồi, tiếp tục đi thôi.”
Vưu Tiềm cẩn thận từng li từng tí một nói: “Hiện tại mới là buổi sáng sớm mà...”
Lâm Thi Vũ trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn: “Ngươi không nói cũng không có ai coi ngươi là người câm, ngươi nhìn Lãnh Chân đi, như vậy mới ngoan!”
Vưu Tiềm nhỏ giọng nói: “Hắn vốn là người câm.”
Lâm Thi Vũ không khỏi cứng lại.
Lãnh Chân: “...”
Biên cảnh nước Nga, núi Apps.
Căn cứ Phổ Tư.
Đây là một căn cứ cỡ trung, nhân số khoảng ba vạn người, tường thành của căn cứ được xây theo kiểu pháo đài hình vòm, đây là loại tường thành mà nước Nga thời trung cổ hay sử dụng, cùng với tường thành thời Trung Quốc cổ đại cũng không giống nhau, pháo đài phòng thủ rất tốt, có thể đặt các loại máy móc, có năng lực phản kích rất mạnh, hơn nữa còn thể ứng phó với kẻ địch ở trên không, mà nhược điểm cũng cực kỳ rõ ràng, một khi bị phá ra một lỗ hổng, sẽ hoàn toàn bị thất thủ.
Là một căn cứ cỡ trung, diện tích ước chừng 100km2, hệ thống lọc nước cũng có đầy đủ, tuy nhiên phải sử dụng máy phát điện chay bằng dầu mazut, có chút túng quẫn. Không phải căn cứ nào cũng có đủ tài lực để chuyển một cái nhà máy điện hạt nhân vào trong căn cứ của mình.
Lúc này ở bên trong một đại sảnh đã được quét dọn sạch sẽ ở căn cứ Phổ Tư, có mấy chục thân ảnh tỏa ra khí tức mạnh mẽ đang ngồi hoặc đứng, tập trung ở đây bàn luận sự tình.
“Vừa nãy Mộ Bạch dùng năng lực “hình ảnh lan truyền” nhìn thấy sinh vật khủng bố kia, các ngươi cảm thấy có thể ứng phó được hay không?”
“Ứng phó? Ngươi đang nói đùa à, con quái vật kia chỉ mới lộ ra một phần thân thể ở trên mặt băng, đã dài hơn 100 mét, phỏng chừng Vương Thú ở trước mặt nó, cũng chỉ là thức ăn mà thôi.”
“Ài, mặc dù đám nhà khoa học đã từng suy đoán, tốc độ tiến hóa của sinh vật biển có thể nhanh hơn sinh vật ở trên đất liền rất nhiều, hải dương chiếm hơn 70% diện tích của Địa Cầu, hoàn cảnh cạnh tranh của chúng nó so với các sinh vật trên đất liền còn muốn kịch liệt hơn gấp mấy lần, thế nhưng con quái vật kia lại có thể tiến hóa đến trình độ như vậy, vẫn là quá khuếch đại.”
“Ai biết ở dưới biển Bắc Băng Dương còn có bao nhiêu con quái vật như vậy, Cách Lão Tử, ta đi về đây!”
“Ta cũng thế, đây rõ ràng là đi chịu chết, nếu như chỉ gặp nguy hiểm thì thôi, còn có thể đi mạo hiểm, nhưng bây giờ đi chịu chết thì không khỏi là quá ngu xuẩn.”
“Các ngươi đừng có nghịch ngợm nữa, chúng ta tới đây đã được hai tuần lễ, không quá mấy ngày nữa, vị chiến thần đại nhân kia sẽ tới, có hắn dẫn đầu, chưa chắc sẽ xuất hiện bao nhiêu thương vong.”
Nhắc tới hai chữ “Chiến Thần”, phòng khách liền yên lặng một lúc, một lát sau, cái vị lúc nãy vừa nói phải trở về lầm bầm nói: “Mặc dù Chiến Thần đại nhân rất mạnh, nhưng mà, con quái vật kia các ngươi cũng đã nhìn thấy, thể tích lớn như vậy, hơn nữa nếu chiến đấu ở trong biển, chúng ta không am hiểu, Chiến Thần đại nhân cũng sẽ không am hiểu, hắn chỉ có cánh, lại không có đuôi cá, lại nói, ai biết được bên trong biển Bắc Băng Dương còn có mấy con quái vật như vậy, vạn nhất có con quái vật nào còn khủng bố hơn, coi như là Chiến Thần đại nhân, cũng chỉ có thể làm thức ăn cho nó...”
“Ngươi câm miệng, không được nói bậy.” Có người khiển trách.
“Hắn nói không sai, Chiến Thần đại nhân mặc dù rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ tính ở trong nhân loại cùng với sinh vật đất liền mà thôi, nếu như là quái vật biển, chiến đấu ở trong biển là thế mạnh của bọn chúng, huống hồ bằng vào thể tích của những con quái vật này, nhìn qua liền biết chúng nó không phải là loại có thể dễ dàng đối phó.”
Trải qua mười mấy tiếng đi đường, Lâm Siêu cùng với đám người Hắc Nguyệt, Lãnh Chân rốt cục cũng đến núi Apps, ven đường mặc dù gặp phải một ít đám xác thối quy mô nhỏ cùng với mấy con quái vật cỡ lớn tập kích, thể nhưng đối với bất kỳ người nào trong bọn họ mà nói, đều là sự tình có thể giải quyết dễ dàng như ăn cháo.
Vừa mới đến vùng ngoại thành căn cứ Phổ Tư, thủ lĩnh căn cứ Phổ Lan đã nhận được tin tức, đã sớm đi cùng với một đám nhân vật cao tầng đến đây chào đón, nơi này là biên giới của Bắc Cực, lúc này lại là tháng mười giá lạnh, bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống lả tả, Phổ Lan cùng với đám bộ trưởng đang đứng trong gió rét lạnh lẽo chờ đợi, cư dân bình thường cùng với binh lính nhìn thấy cảnh này không khỏi âm thầm líu lưỡi, không biết những đại nhân vật mà ngày thường cũng khó có thể nhìn thấy này, giờ khắc này đang đứng ở nơi này để làm cái gì.
Lâm Siêu sau khi đến, cũng chỉ đơn giản chào hỏi cùng với Phổ Lan, sau đó đi theo hắn đến đại sảnh nơi cường giả của các căn cứ khác tập trung. Vừa mới đến bên ngoài tòa nhà, mấy người Lâm Siêu liền nhìn thấy đám cường giả đến từ các căn cứ khác, đang đứng ở bên ngoài chờ đợi, trên đường phố tuyết rơi bám thành một lớp tuyết dày đặc.
Nhìn thấy mấy người Phổ Lan cùng với Lâm Siêu, đám cường giả đến từ các căn cứ khác này nhất thời mở to mắt, muốn chiêm ngưỡng thật rõ phong thái của vị siêu cấp chiến thần nhân loại này.
“Xin chào Lâm Chiến thần!”
“Xin chào Lâm thủ lĩnh!”
Đám cường giả sau khi nhìn thấy mấy người Lâm Siêu, Hắc Nguyệt cùng với Vưu Tiềm đang bước đến, trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn một chút, khi nhìn thấy được ánh mắt của Lâm Siêu, trái tim bỗng nhiên nhảy một cái, giống như bị một con dao găm đâm vào vậy, trong lòng bọn họ không khỏi ngơ ngác, bọn họ đều là người đã trải qua sinh tử tuyệt cảnh, gặp qua vô số cảnh đầu rơi máu chảy, coi như có nhìn thấy mấy đại nhân vật như thủ lĩnh căn cứ, cũng sẽ không có chút sợ hãi nào, giờ khắc này dĩ nhiên lại bị ánh mắt của một người uy hiếp, quả thật là không thể tưởng tượng được!
Bọn họ cũng không biết, nếu là vào lúc trước, Lâm Siêu chỉ dựa vào khí thế cùng với ánh mắt là rất khó có thể chấn trụ được bọn họ, thế nhưng hiện tại chiến kỹ của Lâm Siêu đã đột phá thành cấp S. Nhất cử nhất động của Lâm Siêu cũng đều ẩn chứa khí thế chiến kỹ của hắn, mà chiến kỹ của hắn, là từ hoàn cảnh đối mặt với vô số thú triều mà tìm hiểu ra được, tràn ngập huyết tinh, khí thế bễ nghễ thiên hạ, cho nên mới làm cho đám người này cảm thấy hoảng sợ.
Trang 234# 1