Thế Giới Sụp Đổ

Chương 464: Khởi hành

Chương Trước Chương Tiếp

“Đây chính là chiến kỹ cấp S sao, có thể đánh vỡ được cả định luật vật lý vũ trụ...” Lâm Siêu không khỏi kinh ngạc.

Sau hai tuần.

Bên trên lớp tường thành ngoài cùng của căn cứ Tinh Thần, đám người Phạm Hương Ngữ, Tiêu Chiếu Hiên cùng với Hùng Tiểu Tiểu đến đây đưa tiễn mấy người Lâm Siêu. Phạm Hương Ngữ mỉm cười nói: “Các ngươi không cần phải lo lắng về căn cứ, có ta ở đây, không có ai có thể xâm nhập vào nơi này, các ngươi ở bắc cực phải cực kì cẩn thận, nếu như cần tiếp viện, phải thông báo ngay cho ta.”

Lâm Siêu khẽ gật đầu, tòa căn cứ của mình đã được coi như là căn cứ có lực phòng ngự mạnh nhất ở Châu Á, có Đà Sơn Vương Thú cùng với con Vương Thú hình cầu màu đen đã khuất phục kia trấn thủ căn cứ, còn có Cách, Lỵ, Nhĩ ba Cự Nhân đã đạt đến cấp sáu, cùng với tên xác thối Vương 'Khải' cường hãn đã đạt đến cấp bảy kia, coi như có một lần thú triều cỡ lớn đến nữa, cũng đều có thể chống đỡ được.

Huống hồ căn cứ còn có lồng phòng hộ năng lượng, ở giai đoạn hiện nay rất khó có sinh vật gì có thể xuyên qua phòng ngự của nó, nếu như không phải có bảo vật ốc biển thần bí có thể tăng cường năng lực lên gấp mười lần, coi như là năng lực “Tần suất”, cũng không thể đi vào được.

“Tốt nhất nên thu hẹp lại phạm vi hoạt động của mọi người trong căn cứ lại, để tránh khỏi việc kinh động đến Giác Tỉnh Giả.” Lâm Siêu hướng về phía Phạm Hương Ngữ dặn dò: “Nếu như vô tình gặp phải nó, nhớ phân tán mọi người ra, có thể sống một người là tốt một người, không cần phải lo lắng cho căn cứ.”

Phạm Hương Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, bây giờ bọn họ đang tu luyện sức mạnh tâm linh, chỉ cần đạt đến giai đoạn một, là có thể gột rửa lệ khí đọng lại ở trong thân thể, bình thường lão binh thường bị mắc một căn bệnh gọi là hội chứng chiến tranh, đây là một loại bệnh hình thành do phải chứng kiến quá nhiều người chết cùng với thi thể ở trên chiến trường, tạo thành sự mất cân đối, làm cho tâm tính trở nên thô bạo, dễ tức giận, tự ti, tự trách, nếu nghiêm trọng còn có thể xuất hiện hành vi tự tử.

Có lão binh phải liên tục dùng thuốc an thần để khắc chế, có người thì lại tín ngưỡng Jersu, hoặc là tín ngưỡng một loại tôn giáo nào đó, gột rửa tâm linh, rời xa trần thế, tâm linh nói trắng ra, chính là phạm vi thuộc về tâm lý học, nhưng hiểu rõ về tâm lý học cũng chưa chắc đã là tâm linh thuần túy, bởi vì phần lớn mọi người đều không thể dùng tín ngưỡng để ngăn chặn lại bản năng của mình.

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Siêu nói với đám người Vưu Tiềm, Lãnh Chân, Lâm Thi Vũ, cùng với Hắc Nguyệt.

Một tuần trước Vưu Tiềm cùng với Lãnh Chân cũng tham gia vào việc xây dựng tuyến đường vận tải. Đã mở ra được một con đường đi từ căn cứ đến khu vực sâu ở phía đông bắc, sau đó Phạm Hương Ngữ đã tự tay chọn ra mấy cái tiểu đội tinh anh. Do Tiêu Chiếu Hiên phụ trách dẫn đầu tiến đến phòng thủ tuyến đường vận tải này, đem gien thực vật ở bên trong khu vực sâu hái chuyển về căn cứ, trồng trọt ở bên trong một khu vườn bên trong căn cứ.

Chờ sau khi những cây gien thực vật này trưởng thành đến cấp bảy, sẽ giúp cho đám người Lâm Siêu mau chóng tăng cao thể chất, cũng sẽ giúp cho căn cứ nhanh chóng bồi dưỡng ra được một nhóm lớn cường giả.

Hai người hướng về phía Phạm Hương Ngữ, Tiêu Chiếu Hiên, Hùng Tiểu Tiểu cùng với Hoàng Kim Khuyển phất tay cáo biệt, sau đó lập tức đuổi theo Lâm Siêu, nhảy xuống tường thành, một đường hướng về phía bắc phi vút đi.

Vừa rời khỏi khu ngoại thành, bỗng nhiên Lâm Siêu nhìn thấy trên đỉnh một tòa nhà, có một bóng người mặc quần áo màu xanh lam, chính là Bạch Tuyết.

Sau khi Lâm Siêu nhìn thấy Bạch Tuyết thì Bạch Tuyết đồng dạng cũng đang nhìn hắn. Nàng lập tức khẽ điểm mũi chân, từ trên tòa nhà nhẹ nhàng bay xuống, giống như là không có trọng lượng vậy. Đáp xuống trước mặt đám người Lâm Siêu, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ lộ ra một tia ngượng ngùng, hai tay của nàng nắm lại với nhau, cúi đầu chậm rãi nói: “Cho ta đi cùng với có được không.”

Lâm Siêu ngẩn ra, quả quyết nói: “Không được.”

Bạch Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu xanh lam oan ức nhìn Lâm Siêu, nói: “Ta biết, ngươi lo lắng tao ngộ phải nguy hiểm, nhân cách kia trong cơ thể ta sẽ xuất hiện, thế nhưng ta cảm giác được, nàng sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Vì lẽ đó, còn không bằng để cho ta đi theo ngươi, vạn nhất ngày nào đó ta không còn nữa, liền không có cơ hội nữa...”

Lâm Siêu trong lòng chấn động, nhìn vào đôi mắt thuần khiết của nàng, trên mặt hắn có một tia giãy dụa, lúc này, Lâm Thi Vũ nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn, nói: “Cứ để cho nàng đi theo đi, nàng vì ngươi cho nên mới đến căn cứ, ngươi lại cứ luôn bỏ mặc nàng ở lại trong căn cứ, hơn nữa lần này chúng ta đều phải đi, cũng không có ai ở lại cùng với nàng, Tiểu Hương Hương mỗi ngày còn phải quản lý căn cứ, công việc bề bộn, sẽ không có thời gian rảnh để bồi tiếp cùng với nàng.”

Lâm Siêu nhìn nữ hài tuyệt mỹ đang đứng trước mặt mình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ áy náy, đúng như tỷ tỷ Lâm Thi Vũ nói, Bạch Tuyết là vì hắn mới đi tới căn cứ, đi tới thế giới loài người, thế nhưng hắn lại rất ít khi quan tâm đến nàng. Nếu như cẩn thận nhớ lại một số việc, như vậy ở khu vực sâu tao ngộ con Bạch Miêu, nếu không có nàng ở bên cạnh, mình có khả năng rất cao đã trở thành nô bộc của Bạch Miêu hoặc là bị giết chết, lúc tao ngộ Giác Tỉnh Giả cũng vậy, nếu không có nàng đứng ra, tất cả mọi người cũng đã chết sạch rồi.

Riêng hai lần cứu mạng này, coi như dùng một đời để báo đáp cũng không quá đáng.

Chỉ là, Lâm Siêu tiếp xúc với nàng càng lâu, trái lại trong lòng càng có một loại tâm tình sợ sệt, không phải là sợ sệt nhân cách vực sâu ở trong cơ thể nàng, mà là sợ sệt... có một ngày sẽ mất đi nàng.

Ở kiếp trước có thời điểm, từ nhỏ đến lớn Lâm Siêu cũng không có một người bạn, cũng không có người thân, không thể hiểu được như thế nào là vui sướng, như thế nào là bi thương, chỉ có một cảm giác chết lặng, mơ mơ hồ hồ cố gắng sinh tồn, phảng phất từ lúc có ý thức đến này, nỗ lực sinh tồn chính là bản năng của hắn, ở thế giới kia, đại đa số mọi người đều không có tinh lực để đi tìm hiểu, sinh tồn là để làm cái gì. Giống như vấn đề về bốn chiều sinh vật (*), bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được.

(*) Bốn chiều sinh vật: một tình tiết quan trong sẽ được tiết lộ ở những chương sau.

Thế nhưng, khi mình đặt tên cho ông lão ở cái giáo đường kia, vào thời điểm lạnh lẽo đó, Lâm Siêu mới chính thức cảm nhận được, sự thống khổ của thế gian là cái gì, loại cảm giác thống khổ như trái tim bị cắn nát kia, làm cho hắn khó chịu hận không thể chết đi, cũng từ đó, hắn mới từ một người chết lặng, một cỗ máy không có linh hồn, khôi phục lại tâm tình, lúc đó hắn mới biết được, nguyên lai không bị đánh, cũng vẫn cảm thấy rất đau đớn!

Trang 233# 2

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)