Trong đầu hắn từ từ hồi tưởng lại những chuyện khi còn bé, từ những chuyện vụn vặt đến phức tạp, từng li từng tí một nhớ đến, lúc còn nhỏ yếu thì lặng lẽ sinh tồn, lúc mạnh mẽ thì đi lang bạt chém giết, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, duy nhất chỉ có một thứ không rời bỏ mình, chính là thương pháp.
Trong khi Lâm Siêu đang suy tư, thương pháp hắn thi triển cũng dần dần xuất hiện sự biến hóa, hoặc là ác liệt, hoặc là nhu hòa, hoặc là phiêu miểu hư vô, hoặc là trầm trọng như núi. Lúc hắn hồi tưởng về việc lúc còn nhỏ bị người ta mai phục đánh lén, thương pháp của Lâm Siêu tràn ngập sát khí âm trầm lạnh lẽo, lúc hắn nghĩ đến người thân của mình, thương pháp của hắn chuyển thành nhu hòa thuần khiết, tràn ngập khí thế, lúc nhớ đến thời điểm mình bị một căn cứ lớn truy nã, thì thương pháp lại tràn ngập sự thô bạo, ẩn chứa vô cùng vô tận sự phẫn hận cùng lửa giận, mũi thương kịch liệt chấn động, giống như muốn xuyên thủng hư không!
Lâm Siêu cũng không nhận ra được thương pháp của mình lúc này đang biến hóa, giờ khắc này trong đầu hắn đang hồi tưởng về những ký ức của mình, thế nhưng thân thể lại tùy ý triển khai thương pháp, bởi vậy, hắn cũng không có phát hiện ra.
Trên còn đường hoang vu mà hắn đang đứng, kiến trúc hai bên đường giống như bị một loại sức mạnh vô hình nào đó phá hủy, hoặc là trên tường xuất hiện vô số lỗ nhỏ lít nha lít nhít, hoặc là tầng lầu bị sụp đổ, hoặc là mặt đất bị nứt ra một đường rãnh sâu hoắm...
Thời gian trôi qua.
Ba ngày sau.
Đại diện của các căn cứ Châu Á đang họp với nhau ở trên Tinh Võng.
Hứa Kiến Quốc khẩn cấp tổ chức hội nghị đồng minh, năm mươi bốn căn cứ gần như đã có mặt, chỉ thiếu đại biểu của một vài căn cứ.
“Các vị!” Hứa Kiến Quốc sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn vào hình chiếu lập thể đại diện của các căn cứ, trầm giọng nói: “Có một tin tức quan trọng cần phải nói cho các vị biết, các vị phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Bầu không khí trong phòng họp nhất thời trở nên căng thẳng cùng với ngột ngạt, tất cả mọi người đều nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ba ngày trước, ta phái sáu người trong Thập Đại Chiến Sĩ đi vào Bắc Cực thăm dò động tĩnh.” Hứa Kiến Quốc sắc mặt âm trầm, nói: “Vào ngày hôm nay, mười phút trước, ta mới nhận được tin tức mà bọn họ truyền về.”
“Tin tức gì?” Có người hỏi.
Hứa Kiến Quốc nói từng chữ một: “Tin cầu cứu.”
Mọi người ở đây liền lộ ra vẻ kinh sợ, nhất thời nói không ra lời.
Hứa Kiến Quốc nắm chặt nắm đấm, cố nén sự phẫn nộ cùng với kinh hoảng ở trong nội tâm, trầm thấp nói: “Sáu người này bên trong Thập Đại Chiến Sĩ, gần như chính là sáu người mạnh nhất của căn cứ chúng ta, thế nhưng, sau khi bọn họ tiến vào Bắc Cực, liền bị đứt đoạn liên lạc. Cho tới mười phút trước, ta mới thu được tin cầu cứu của Uất Kim Hương phát tới, nhưng tin tức này không phải là lời nàng nói, mà là tín hiệu cầu cứu, một loại chức năng của bộ đàm.”
Hắn cắn răng, nói: “Nói cách khác, bọn họ đang gặp phải nguy hiểm sống còn, cho nên căn bản không thể dùng lời nói để cầu cứu!”
Lời nói cầu cứu còn có thể nói rõ tình huống, mà tín hiệu cầu cứu của bộ đàm, chỉ là một cái tín hiệu mà thôi, chỉ có thể nói rõ rằng bọn họ gặp phải nguy hiểm, nhưng cụ thể là cái gì thì không thể biết được.
Nghe Hứa Kiến Quốc nói xong, mọi người ở trong phòng lần thứ hai kinh sợ, thập đại Chiến Sĩ của căn cứ Viêm Hoàng gần như là cường giả đỉnh cấp nhất của châu Á hiện nay, dĩ nhiên lại tao ngộ phải nguy cơ đáng sợ ở Bắc Cực như vậy, điều này nói rõ rằng sức mạnh của nhân loại vẫn quá mức nhỏ bé, thậm chí còn không đỡ nổi một đòn, điều này làm cho bọn họ không khỏi cảm thấy kinh hoảng cùng với đau lòng.
Hứa Kiến Quốc hiểu rõ lòng người, biết được tâm tư của phần lớn người ở đây, hắn trầm mặt, nói: “Các ngươi hẳn phải biết, Bắc Cực đối với nhân loại quan trọng cỡ nào, đây là lãnh thổ chiến lược trọng yếu mà trong tương lai nhân loại cùng với đám quái vật hải dương tranh chấp với nhau, một khi để quái vật hải dương hòa tan Bắc Cực, hàng ngàn tấn khí mêtan ở phía dưới lớp băng của Bắc Cực sẽ làm nhiệt độ của toàn cầu tăng lên trong nháy mắt, lúc đó Nam Cực cũng sẽ toàn bộ bị hòa tan, vì lẽ đó, việc bảo vệ Bắc Cực, mỗi người đều phải có nghĩa vụ cùng với trách nhiệm!”
Trong phòng họp một mảnh trầm mặc.
Lời này của Hứa Kiến Quốc ý tứ đã rất rõ ràng, bọn họ biết, Hứa Kiến Quốc dự định yêu cầu bọn họ cũng phải xuất ra tài nguyên, hợp lực với nhau bảo vệ Bắc Cực, chỉ là, mọi người đều có tâm tư giống như nhau, trời có sập, người nào cao to hơn sẽ phải chống đỡ trước.
Phạm Hương Ngữ nhàn nhạt liếc mắt nhìn phòng họp lặng yên như tờ, nàng nhếch miệng lên tạo ra một vệt cong khinh bỉ mà trào phúng, nói: “Căn cứ Tinh Thần chúng ta, sẽ phái ra Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm, Lãnh Chân, Lâm Thi Vũ, cùng với thủ lĩnh của chúng ta, cùng đi bảo vệ Bắc Cực!”
Phạm Hương Ngữ âm thanh rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở trong phòng họp không khỏi hít vào một hơi.
Trong phòng họp, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ tuyệt đẹp này, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, còn có thêm một tia chấn động.
Từ một trận chiến lần trước của Căn cứ Tinh Thần, Lâm Siêu, Hắc Nguyệt cùng với mấy người Vưu Tiềm danh tiếng đã vang vọng khắp Châu Á, bọn họ hoàn toàn có thể được coi là một trong những cường giả mạnh nhất ở Châu Á, đối với bất kỳ căn cứ nào mà nói, có thể mời được một người trong số bọn họ hiệu lực cho căn cứ của mình, đã là nằm mơ còn không được, mà thông qua tin tức mà Hứa Tư Lệnh đưa ra, ở Bắc Cực nhất định có sinh vật khủng bố nào đó tồn tại, rủi ro cực kì cao, coi như là mấy người Lâm Siêu có đi tới, vẫn sẽ có nguy hiểm rất cao bị chết đi!
“Quá tốt!” Hứa Kiến Quốc nghe Phạm Hương Ngữ nói xong, mặc dù ông ta đã biết căn cứ Tinh Thần sẽ phái người đi đến Bắc Cực, thế nhưng ông ta không ngờ được Lâm Siêu cũng sẽ đích thân đi, phải biết rằng, bây giờ Lâm Siêu là thủ lĩnh của một căn cứ cỡ lớn, quyền cao chức trọng, chuyện ra ngoài mạo hiểm như vậy từ trước đến giờ vẫn luôn là thủ hạ đi làm, tự mình đi vào hiểm cảnh, tuyệt đối không phải là chuyện sáng suốt mà một thủ lĩnh nên làm.
“Có Lâm thủ lĩnh dẫn đường, lần này chắc chắn sẽ có thể điều tra ra một ít tình huống ở Bắc Cực, tốt nhất là chúng ta có thể kiến tạo được một nơi đóng quân ở nơi đó, sau này tất cả các căn cứ liên hợp với nhau, luân phiên phái người đến thay phiên đóng giữ.” Hứa Kiến Quốc ánh mắt quét về phía những người khác, hỏi: “Còn có người nào đồng ý đi theo Lâm thủ lĩnh đến Bắc Cực hay không?”
“Căn cứ ánh rạng đông chúng ta đồng ý phái hai viên đại tướng đi cùng!”
“Căn cứ Chiến Hổ chúng ta đồng ý đi theo Lâm thủ lĩnh, bảo vệ Bắc Cực!”
“Cho căn cứ Thiết Đao của chúng ta một chỗ.”
Sau một lúc yên lặng, liền có người lục tục mở miệng, bởi vì lần này đi đến Bắc Cực chính là đội ngũ tiên phong, chủ yếu là đi điều tra và ổn định dị động ở Bắc Cực là mục đích chủ yếu, vì lẽ đó các căn cứ đều phái đi những cường giả đỉnh cấp nhất.
Trang 232# 2