Đầu tiên, phải xác định được mục đích tu luyện chiến kỹ của chính mình.
—— Là sinh tồn!
Đây là mục tiêu đơn giản nhất, cũng là mục đích thuần túy nhất, so với bất kỳ loại tín ngưỡng nào đều trực tiếp hơn rất nhiều, mục tiêu tiếp theo chính là lưu phái chiến kỹ, con đường chiến kỹ chính là phong cách chiến đấu độc nhất do mình sáng tạo ra, cũng chính là cách để phát huy đến tận cùng chiến kỹ của mình, hòa trộn vào phong cách của chính mình.
Khi phong cách đã hoàn thiện, đó chính là lưu phái!
“Phong cách của ta...” Lâm Siêu suy tư.
Hắn một mình đi ra vùng ngoại thành của căn cứ, bốn bề vắng lặng, sẽ không có bất kì ai làm phiền, hắn có thể chuyên tâm vùi đầu vào việc tu luyện, bây giờ trong đầu của hắn toàn là chiến kỹ.
Hắn cầm thật chặt cổ thương, tiến hành rèn luyện trên một con đường vắng lặng hoang phế, hắn cũng không có bạo phát ra sức mạnh to lớn gì, đơn thuần chỉ là luyện tập các chiêu thức của thương pháp, có đâm, thọc, khều, gạt, lăn, giã, lắc, quấn vân vân.
Trên đường phố có một lượng lớn dấu vết máu đen đã khô lại, cùng những bộ thi thể mục nát chỉ còn lại bạch cốt trắng hếu, những thi thể này không có cái nào còn trọn vẹn, có cái nửa người ở trong xe, nửa người trên cùng với đầu lâu lại rơi ở trên mặt đường, giống như là bị chém làm đôi vậy, còn có người còn nằm vắt vẻo trên thùng rác, bọn họ chết rồi, nhưng không có ai an táng cho bọn họ.
Trong những thành phố hoang tàn này, khắp nơi đều có thể thấy được thi thể, Lâm Siêu nhìn nhiều đã sớm mất cảm giác, lúc này hắn chỉ chuyên chú tu luyện chiến kỹ, ánh mắt nhìn vào mũi thương, mỗi một chiêu đánh ra, đều có một loại vận ý kỳ diệu tiến vào bên trong, hắn vứt bỏ hết thảy các tạp niệm, chìm đắm vào trong thương pháp. Cảm giác này thật sự là quá thoải mái, giống như lần đầu tiên hắn luyện thương pháp vậy, nguyên lai thương pháp lại có thể thú vị như vậy, quá... sảng khoái.
Trong ký ức của Lâm Siêu, chỉ vào lúc mình còn nhỏ, mình mới có thể chuyên chú chìm đắm vào trong thương pháp như thế, sau đó sau khi ngoài ý muốn trở thành Tiến Hóa Giả, trái lại mình không còn chú ý luyện thương pháp nữa, ngày nào mình cũng suy tư xem đi nơi nào để đánh giết xác thối cùng với quái vật, nếu như gặp phải quái vật mạnh mẽ hơn mình, phải làm sao để ứng phó.
Ngày nào cũng như vậy, đều phải tìm cách đối phó với quái vật, làm sao để tìm được nhược điểm của chúng nó, làm sao để sinh tồn được ở các căn cứ cỡ lớn.
Trong quá trình này, thương pháp của hắn tiến bộ rất thần tốc, rất nhanh đã đạt đến trình độ cấp A, tốc độ tiến bộ như thế, gần như có thể được gọi là thiên tài, thế nhưng sau khi thương pháp đạt đến cấp A hắn liền gặp phải bình cảnh, hai, ba năm sau cũng không có chút tiến triển nào. Ngay cả khi sống lại, hắn cũng là vì sinh tồn mà bận rộn, chỉ có thể dành một ít thời gian để rèn luyện thương pháp, cũng chỉ là rèn luyện qua loa, tránh cho thương pháp của mình bị tụt cấp, chiến kỹ cũng giống như việc học tập vậy, đều là đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.
Lâm Siêu nắm cổ thương vào trong tay, phảng phất như có cảm giác tương liên, trong lòng hắn đã hiểu ra: “Tu luyện chiến kỹ, mục đích chính là vì sinh tồn, nhưng nếu vì sinh tồn, lơ là việc tu luyện chiến kỹ, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện các chiêu thức đến cực hạn, thế nhưng sẽ không có cách nào đột phá chiến kỹ lên cấp S, bởi vì hắn đối với thương pháp của mình đã đánh mất đi sự nhiệt tình cùng với sự chú ý!”
“Bởi vì mình không có lòng, cho nên thương pháp của mình chỉ là vật chết, không hề có linh hồn!”
Lâm Siêu ngừng lại, nhẹ nhàng xoa xoa cổ thương, cảm thụ sự lạnh lẽo ở trên thân thương, hắn biết, sau khi thương pháp của mình đột phá đến cấp A, liền dậm chân tại chỗ. Chiến kỹ không có nửa phần tiến triển, nếu như không phải lúc trước được Atlas chỉ điểm, coi như hắn có lực ý chí cấp S, cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu mới có thể đột phá chiến kỹ đến cấp S.
“Chiến kỹ đạt đến cấp A không khó, thế nhưng muốn đạt đến cấp S lại khó như lên trời. Ở kiếp trước những người được xếp vào trong bảng 100 cường giả mạnh nhất cũng thế, chiến kỹ đạt đến cấp S chỉ có 10 người, còn lại chỉ đạt đến cấp A trình độ Tông Sư. Cho thấy cũng có rất nhiều người giống như hắn, bị kẹt ở bước này, đem chiến kỹ của mình coi như một loại công cụ để sinh tồn, mà quên đi niềm đam mê của mình với chiến kỹ!”
Lâm Siêu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cảm thụ trọng lượng, nhiệt độ, hình dạng của thanh cổ thương ở trong tay. Phảng phất như đang đối mặt với một mỹ nữ tuyệt thế, trong đầu của hắn tràn ngập sự hứng thú tìm hiểu.
Tâm vô tạp niệm.
Thời gian dần trôi qua, qua mấy tiếng thời gian, Lâm Siêu rốt cuộc cũng đã có cảm giác tương liên với thanh cổ thương của mình, ngay cả lúc làn gió thổi qua thân thương, hắn cũng có thể mơ hồ cảm nhận được, hơn nữa trọng lượng của cổ thương, giống như càng ngày càng nhẹ, từ bên trong thân thương mơ hồ truyền ra sự chấn động ong ong, phảng phất như có cái gì đó đang kêu gọi chính mình.
Lâm Siêu chậm rãi mở mắt ra.
Thanh cổ thương đen kịt hiện ra trong mắt Lâm Siêu, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhạt: “Nguyên lai, muốn lĩnh ngộ chiến kỹ lên cấp S, trước tiên phải thật yêu thích chiến kỹ của mình ...”
Hắn nhẹ nhàng mơn trớn thân thương, ôn nhu nói: “Cảm ơn ngươi đã cùng chiến đấu với ta, cảm tạ ngươi đã giúp ta giết địch. Sau này ta tuyệt đối sẽ không phụ uy danh của ngươi, chắc chắn ta sẽ để ngươi phát huy ra sức mạnh chân chính của mình!”
Nếu có người bên ngoài ở đây, nhất định là sẽ kinh ngạc há hốc mồm. Dĩ nhiên sẽ có người nói chuyện cùng với một cây vũ khí, cảnh tượng này thực sự quá quỷ dị. Cùng với một người điên không có gì khác biệt.
Nhưng có một câu nói, không điên cuồng không được việc, Lâm Siêu giờ khắc này xác thực đã điên rồi, trong nội tâm của hắn thật sự rất yêu thích chiến kỹ cùng với vũ khí của mình, thanh cổ thương lúc này ở trong mắt hắn, không còn là một cây vũ khí lúc nào cũng có thể thay thế nữa, mà chính là chiến hữu của mình, trọng yếu giống như Hắc Nguyệt cùng với Vưu tiềm vậy!
Ngay sau khi Lâm Siêu vừa dứt lời, cổ thương bỗng nhiên chấn động một cái. Giống như là đáp lại lời của Lâm Siêu vậy.
Lâm Siêu ngây người một lúc, lập tức cười ha ha. Trong lòng tuôn ra sự vui mừng, hắn nắm chặt cổ thương, đem mấy chiêu thương pháp mà mình am hiểu nhất đánh ra.
Hồi Mã Thương, Bá Vương Sát, Vẫn Tinh Trụy, mấy chiêu thương pháp mạnh nhất được Lâm Siêu luân phiên thi triển, mặc dù không dùng đến sức mạnh, thế nhưng ở những nơi bị cổ thương quét qua, bụi đất cùng với các đồ vật linh tinh trên mặt đất trong nháy mắt liền bị thổi bay sạch sẽ.
Lâm Siêu giống như không biết mệt mỏi vậy, một lần lại một lần ra thương, càng luyện về sau, hầu như hắn không cần phải suy nghĩ, cánh tay sẽ tự động ra chiêu.
Lâm Siêu hoàn toàn thả lỏng tâm tình, tùy ý để cho thân thể thi triển thương pháp.
Trang 232# 1