Thế Giới Sụp Đổ

Chương 453: Dị trạng

Chương Trước Chương Tiếp

“Vấn đề mà ta muốn nói, là chuyện liên quan đến Giác Tỉnh Giả.” Lâm Siêu nhìn về phía Lâm Thi Vũ cùng với đám người Vưu Tiềm, thấy khuôn mặt của bọn họ khẽ biến sắc, lúc này hắn mới đem tất cả các thông tin liên quan đến Giác Tỉnh Giả, tất cả đều nói ra, trong đó còn bao gồm các vấn đề liên quan đến Cải Tạo Giả, Thôn Phệ Giả, cùng với phương pháp tu luyện tâm linh.

Toàn bộ mọi người ở trong văn phòng đều trầm mặc.

Sau khi nghe Lâm Siêu nói xong, đám người Phạm Hương Ngữ liền yên lặng như tờ, ngay cả một người luôn lạc quan như Bạch Tuyết cũng trở nên trầm mặc, đám người bọn họ sau nghi nghe xong một lượng tin tức lớn như vậy, có thể tưởng tượng được tương lai bị thảm của nhân loại sau này.

Sau một hồi, Vưu Tiềm là người thứ nhất mở miệng, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười cay đắng, nói: “Nói như vậy, nhân loại chúng ta mặc kệ là tiến hóa hay là không tiến hóa, đều sẽ bị hủy diệt, coi như có tu luyện sức mạnh tâm linh, cũng chỉ dùng để hạ thấp tỷ lệ Giác Tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị Giác Tỉnh, chẳng lẽ nói... Ý nghĩa tồn tại của chúng ta, chính là vì trở thành Giác Tỉnh Giả?”

Lâm Siêu trầm mặc.

Phạm Hương Ngữ sắc mặt âm trầm, tựa hồ như đang suy tư điều gì đó, ngón tay của nàng khẽ nhịp ở trên mặt bàn, sau khi nghe Vưu Tiềm nói xong, trong mắt nàng lộ ra mấy phần hàn ý, nói: “Các ngươi có lưu ý tới chuyện này hay không.”

Đám người Lâm Siêu, Bạch Tuyết cùng với Lâm Thi Vũ đều nhìn về phía nàng.

Phạm Hương Ngữ cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: “Trong tư tưởng của nhân loại các ngươi, bản năng cho rằng virus chính là tai họa, các ngươi cho rằng mục đích của virus, chính là hủy diệt nhân loại, thế nhưng trên thực tế thì sao? Không sai, nhân loại các ngươi xác thực tử vong rất nhiều, thế nhưng lợi ích mà virus mang đến chính là cái gì? Là sức mạnh!”

Nàng nhìn thấy Lâm Siêu khẽ cau mày, tiếp tục nói: “Virus theo như ta thấy chính là giết chết một người, biến người đó thành xác thối, sau đó xác thối sẽ thu được thể chất mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, mặc dù các ngươi gọi chúng ta là xác thối, nhưng các ngươi phải thừa nhận rằng, bất kể là năng lực học tập, sự thích ứng, sức mạnh, tốc độ, thị giác các loại phương diện, chúng ta đều hơn xa so với nhân loại các ngươi, coi như là một con xác thối bình thường, cũng có thể không ăn không uống trong vài tháng mà vẫn sống sót, từ góc độ sinh vật học mà nói, đây chính là một sinh vật có tiềm năng phát triển cao hơn rất nhiều so với nhân loại các ngươi!”

Lâm Siêu gật đầu tán thành.

“Vì lẽ đó, ta cảm thấy mục đích của virus, cũng không phải là hủy diệt nhân loại, mà là chế tạo ra một loài sinh vật hoàn toàn mới mạnh mẽ hơn, hoàn mỹ hơn. Còn về Giác Tỉnh Giả mà ngươi nói, chính là mục đích cuối cùng của virus, dựa theo lời của ngươi nói Giác Tỉnh Giả chỉ có thể do nhân loại Giác Tỉnh biến thành. Như vậy có lẽ nào... Ở trên Địa Cầu hết thảy các sinh vật biến dị, xác thối cùng với quái vật đều là thức ăn của Giác Tỉnh Giả?” Phạm Hương Ngữ đưa ra một giả thuyết kinh thế hãi tục, ngoại trừ Lâm Siêu, đám người Lâm Thi Vũ, Bạch Tuyết, cùng với Lãnh Chân tất cả đều sửng sốt.

“Mục đích cuối cùng của virus, chính là chế tạo ra Giác Tỉnh Giả?” Vưu Tiềm không khỏi hỏi: “Tại sao lại như vậy, chế tạo ra Giác Tỉnh Giả để làm gì, vì chế tạo ra nó mà đem tất cả các loại sinh vật ở trên địa cầu cùng với nhân loại hủy diệt?”

“Ai mà biết được, ngược lại ta cảm thấy, nhân loại các ngươi giống như là một cái lồng ấp, mà chúng ta lại chính là chất dinh dưỡng của Giác Tỉnh Giả. Dưới áp lực của chúng ta, các ngươi không thể không tiến hóa, gia tăng tỷ lệ Giác Tỉnh, nếu như loại virus này không phải do tự nhiên tạo thành. Như vậy tất cả các vấn đề liên quan này đều có thể giải thích được, loại virus thần bí này chính là do một kẻ nào đó chế tạo ra, như vậy cái bàn cờ này, thật sự là quá lớn.” Phạm Hương Ngữ khẽ thở dài nói.

Lâm Siêu nhìn thấy Lãnh Chân cùng với Vưu Tiềm trên mặt lộ ra vẻ cay đắng, biết tâm tình của hai người đã rơi vào vực sâu, liền nói ngay: “Bây giờ chúng ta nói cái gì cũng đều vô ích, hiện tại chúng ta phải tìm cách sống sót cái đã, còn về chuyện tương lai... Còn quá xa.”

Đối với những người bình thường may mắn còn sống sót mà nói, “Ngày mai” chính là xa không thể với tới.

Nhưng ngược lại đối với thủ lĩnh của một căn cứ, “Tương lai” đồng dạng cũng là xa không thể với tới.

“Gần đây căn cứ có xảy ra chuyện gì không, hoặc là trên Tinh Võng có tin tức gì mới không.” Lâm Siêu hướng về phía Phạm Hương Ngữ hỏi, tiện tay dời cái đề tài làm cho mọi người bi thương này đi.

Phạm Hương Ngữ cũng rất nhanh trí, liền hiểu được ý tứ của Lâm Siêu, lúc này cũng không bàn thêm về vấn đề Giác Tỉnh Giả nữa, mà chuyển sang vẻ mặt ung dung, nói: “Ngươi nhắc đến ta mới nhớ, ngày hôm qua Căn cứ Viêm Hoàng phái người đến đây, nói là bọn hắn điều tra được ở Bắc Cực có dị động, muốn phái thập đại chiến sĩ đến đó xem như thế nào, hỏi chúng ta có muốn hay không cũng phái người đi cùng với bọn hắn.”

Bắc cực chính là phần cuối của thế giới, khắp nơi đều chỉ có một màu tuyết trắng, lúc này chính là mùa hè, nơi này lại không có một tý hơi ấm nào, tuyết từ trên trời dày đặt cuồn cuộn rơi xuống, phảng phất như một con chim màu trắng khổng lồ đang rụng lông, bao phủ toàn bộ bề mặt Bắc Cực.

Từng tảng từng tảng băng sơn trắng như tuyết trôi nổi ở trên mặt biển, nương theo sóng biển mãnh liệt chập trùng trên mặt nước, va chạm ma sát với nhau, vỡ ra từng khối băng nhỏ rơi vào trong mặt nước, làm bắn lên lượng lớn bọt nước màu trắng, ở dưới các tảng băng, có thể thấy một bóng đen khổng lồ, đang chậm rãi di chuyển ở dưới mặt nước.

Nơi này hoàn toàn tách biệt với thế gian, băng phủ ngàn dặm.

Từng cơn gió gào thét trên băng nguyên vô tận, tràn ngập khí tức lạnh lẽo cùng với thê lương, trên không trung tuyết rơi dày đặt, ánh mặt trời khó khăn xuyên qua lớp sương mù, tỏa ra ánh sáng mông lung.

Lúc này, có một bóng dáng nhân loại mơ hồ xuất hiện ở trên băng sơn, bông tuyết dày đặt giống như bị một sức mạnh vô hình ở xung quanh bóng người này đẩy ra ngoài bảy, tám mét.

Đây là một thanh niên trẻ tuổi cực kỳ tuấn mỹ, gò má như được điêu khắc từ một khối băng, đẹp đến đến mức làm cho người ta nghẹt thở, đôi lông mày thẳng tắp màu bạc, đôi mắt màu đen thâm thúy, trên người hắn mặc một cái choàng trắng như tuyết, đung đưa theo làn gió phiêu lãng, một bên áo choàng khảm nạm hoàng kim một bên khắc chữ cổ, tràn ngập khí chất hào hoa cùng với phú quý.

Ở trong tay của hắn cầm một quyển thư tịch màu đỏ, ở trên bìa có in chữ tiếng anh màu vàng, phiên dịch ra là... (Thánh kinh) !

Ở sau lưng của hắn có hai sinh vật màu đen đi theo, một sinh vật to như một con voi, trên đầu có một đôi sừng trâu, một sinh vật khác là Hắc Vũ Hùng Ưng, cùng với Hùng Ưng ở thời đại trước không có khác biệt gì, chỉ là thể tích lớn hơn một chút.

Trang 228# 1

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)