Lâm Siêu càng ngày càng cảm thấy nhu cầu ăn uống của mình cũng là một vấn đề phiền phức, kiếp trước nghe nói các Tiến Hóa Giả mạnh mẽ đều dùng một loại dịch dinh dưỡng đặc thù, chỉ cần uống một bình nhỏ liền có thể thỏa mãn nhu cầu của thân thể, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian ăn uống, sau khi trở về căn cứ phải yêu cầu tên điên kia nghiên cứu một chút mới được.
Trước khi trở về căn cứ, Lâm Siêu ghé qua khu vực sâu, trôi qua bảy ngày, nơi này đã rất sôi động, cách hố sâu 300 mét, có ba binh đoàn đang đóng quân, là quân đội của căn cứ Tinh Thần, có hai tiểu đội đang đi xung quanh tuần tra.
Lúc này, thiết bị điều tra của hai tiểu đội này bỗng nhiên vang lên âm thanh báo động “ Tít tít”, mọi người ở trong hai tiểu đội này giật nảy cả mình, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy bóng người của Lâm Siêu từ trên trời hạ xuống ở bên ngoài khu đóng quân.
“Là thủ lĩnh!” Nhân viên điều tra nhìn thấy dáng dấp của Lâm Siêu, nhất thời chấn động, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, không ngờ được mình lại có thể được nhìn thấy thủ lĩnh đại nhân ở một khoảng cách gần như vậy.
Vèo!
Ngay lúc đó có một bóng người lao ra từ trong khu đóng quân, chính là Hắc Nguyệt, nàng mặc một thân quần áo màu đen, đội mũ trùm màu đen, đem khuôn mặt của mình che khuất, nàng khẽ ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi vừa mới đến à?
Lâm Siêu nhẹ nhàng gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó hỏi: “Nơi này vẫn tốt chứ?”
“Không có dị thường gì.” Hắc Nguyệt biết Lâm Siêu rất để ý đến nơi này, nghiêm túc nói: “Sau khi ngươi rời đi, căn cứ điều ba binh đoàn đến đây, trong ba binh đoàn này đa số đều là lão binh, còn lại là tiến hóa giả có năng lực loại hình điều tra, nếu có dị trạng gì, bọn họ ngay lập tức có thể phát hiện được.”
Lâm Siêu nhìn về phía vị trí mặt đất cháy đen ở gần đó, hỏi: “Nơi này từng có người khác đi tới phải không?”
Hắc Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Lâm Siêu, trong lòng không khỏi bội phục, nói: “Không sai, không lâu sau khi ngươi rời đi, có một thế lực ở phụ cận gọi là căn cứ Hấp Huyết, phái tới một lượng lớn quân đội, muốn đến đây cướp đoạt đồ vật ở trong giếng sâu. Bị ta cùng với tiểu Cẩu giải quyết, tuy nhiên bọn chúng tựa hồc cũng không cam lòng. Ngày hôm sau lại mời thêm mấy cao thủ, đến đây tiến hành đánh lén chúng ta. Sau đó bị ta giết hết, đó là nơi mà ta thiêu hủy thân thể của bọn họ.
Lâm Siêu đã nhớ đến cái căn cứ Hấp Huyết này, nói: “Nếu như bọn họ lại tới, ngươi có thể cân nhắc thay thủ lĩnh của bọn họ.”
“Đây là một ý kiến hay đó.” Hắc Nguyệt nở nụ cười.
Lâm Siêu thấy nơi này bình an vô sự, lúc này mới gọi Cải Tạo Long Dực ra, nói: “Bây giờ ta về căn cứ trước, chờ sau khi căn cứ xây dựng xong đường vận tải, là có thể điều người khác đến đây thay thế ngươi.”
“Không có gì, ở đây cũng rất thoải mái, thời gian rảnh rỗi ta còn có thể tu luyện thêm kỹ xảo chiến đấu.” Hắc Nguyệt cười nói.
Lâm Siêu gật gù, sau đó vỗ cánh bay đi.
Mọi người ở xung quanh hố sâu, nhìn bóng lưng Lâm Siêu rời đi, bên trong mắt lộ ra vẻ ước ao cùng với sùng kính, mặc dù bọn họ đã xem qua các đoạn phim ở trên Tinh Võng rất nhiều lần, thế nhưng bây giờ có thể thấy được người đàn ông này cùng với đôi cánh như ác ma kia ở khoảng cách gần như vậy, vẫn có một loại cảm giác huyết dịch sôi trào.
Sau vài tiếng, Lâm Siêu đã bay tới căn cứ.
Bây giờ toàn bộ các khu vực xung quanh đã bị Căn cứ Tinh Thần hoàn toàn khống chế. Ngay cả các thôn trấn nhỏ rách nát ở vùng ngoại thành đều bị cải tạo thành từng trạm gác điều tra ngầm, bất kỳ loại sinh vật nào đến gần nơi này, đều sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Lớp tường thành ở ngoài cùng đã được tu bổ lại hoàn hảo. Lúc trước có lồng năng lượng ánh sáng chống đỡ, tổn hại cũng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa có các chuyên gia kiến trúc chỉ đạo, các khu dân cư bị tàn phá, đường phố bên trong căn cứ cơ bản đã khôi phục lại được như lúc ban đầu.
Từ trời cao nhìn xuống, cả tòa căn cứ Tinh Thần nhìn giống như một con cự thú màu đen đang nằm rạp xuống, đằng sau hai lớp tường thành nguy nga là phố xá chằng chịt đan xen với nhau.
Lâm Siêu bay thẳng vào trung tâm căn cứ, cũng không có bất kỳ sự ngăn cản nào, sau khi Lâm Siêu bay qua các trạm gác ngầm, thì các trạm gác ngầm thông qua hệ thống điều tra đã phát hiện ra hắn, đồng thời thông báo cho Phạm Hương Ngữ, cho nên khi Lâm Siêu vừa bay đến trung tâm căn cứ, liền nhìn thấy đám người Phạm Hương Ngữ, Lâm Thi Vũ, Bạch Tuyết, cùng với Vưu Tiềm đã đứng ở đó, nghênh tiếp mình.
“Ngươi không có bị thương chứ?” Lâm Thi Vũ nhào tới, dùng đôi mắt đen láy linh động đánh giá qua lại toàn thân Lâm Siêu.
Lâm Siêu lộ ra vẻ tươi cười, mặc dù biết nàng hỏi hơi thừa, bằng vào năng lực của Lâm Thi Vũ, nhìn một cái liền có thể nhìn ra hắn có bị thương hay không, thế nhưng cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của nàng, trong lòng hắn vẫn có mấy phần ấm áp, nói: “Đi vào trước rồi nói.”
“Ừm.” Phạm Hương Ngữ quay đầu lại, vừa dẫn đường vừa cười nói: “Nhìn dáng dấp của ngươi, chắc lần này đi ra ngoài lại thu được bảo vật gì có phải không?”
“Lão đại, có phần của ta không?” Vưu Tiềm nghe vậy lập tức vọt tới, dùng khuôn mặt đáng thương nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu trừng Vưu Tiềm một cái, sau đó nhìn thấy Bạch Tuyết cũng đang mỉm cười nhìn mình, hắn trong lòng hơi chấn động, liền dời ánh mắt đi, nói: “Lần này ta đi tìm hiểu một bí mật, đợi lát nữa ta sẽ kể cho các ngươi.” Nói tới chỗ này, hắn nhớ tới lai lịch đáng sợ của Giác Tỉnh Giả, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ âm trầm.
Mấy người nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Siêu, đều sững sờ, cũng thu hồi vẻ tươi cười lại.
Không bao lâu, mọi người đã đi vào bên trong phòng làm việc của Phạm Hương Ngữ.
“Nơi này có hệ thống cách âm cùng với phản điều tra, hơn nữa thủ vệ ở bên ngoài, là một con xác thối cấp cao có năng lực là (kết giới), hắn có thể phong tỏa nơi này, che đậy phần lớn các năng lực loại điều tra, ngoại trừ các năng lực như (linh cảm), (hình ảnh), còn lại tất cả các loại năng lực khác đều bị hắn ngăn cản.” Phạm Hương Ngữ ngồi vào ghế của mình chậm rãi nói.
Lâm Siêu nói: “Cũng không cần phải cẩn thận như vậy.”
“Phải làm như vậy.” Phạm Hương Ngữ nói: “Từ trận chiến lần trước, Căn cứ Tinh Thần của chúng ta đã triệt để nổi danh, được mọi người công nhận là “căn cứ mạnh nhất ở Châu Á”, mặc dù tất cả đều khen tặng chúng ta, nhưng cũng có một vài căn cứ ghen tỵ với chúng ta, nếu chúng ta không cẩn thận, nói không chừng chúng ta nói cái gì bọn hắn cũng đều biết.”
Lâm Siêu khẽ gật đầu, cẩn thận một chút cũng không sai, có một câu nói như thế này, người sợ nổi tiếng heo sợ sạch, nổi tiếng có lợi mà cũng có hại, bất quá những vấn đề này hắn cũng không có thời gian để lưu ý, những vấn đề nhỏ này không đáng giá để cho hắn phải cân nhắc, nếu Phạm Hương Ngữ đã cẩn thận như vậy, nói rõ rằng nàng đã có đầy đủ năng lực để xử lý tốt mọi chuyện ở trong căn cứ, chắc chắn sẽ không kém hơn mình.
Trang 227# 2