“Ta cũng vậy, ngươi muốn kết hôn sao, nhưng mà ta chỉ là một bé gái thôi nha!” Bé gái Tri Chu ngẩng đầu cười khanh khách nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu không nghĩ tới hai nàng lại lớn mật như thế. Lại dám đùa giỡn ngược lại mình, nhìn các nàng đang nở nụ cười, ánh mắt còn để lộ ra một tia khiêu khích. Lâm Siêu nhất thời nở nụ cười, nói: “Từ dáng vẻ của các ngươi, xác thực đã đạt đến tiêu chuẩn, thế nhưng muốn gả cho ta, còn cần phải xếp thành hàng mới được, ta cũng sẽ không để cho hai người thành trường hợp đặc biệt được.”
Sau khi nói xong câu nói tinh tướng này, Lâm Siêu bỗng nhiên nhớ tới bóng dáng của Bạch Tuyết. Trong lòng hắn bỗng nhiên có mấy phần mềm mại.
“Khanh khách...” Bé gái Tri Chu cười hì hì đánh gãy sự suy tư của Lâm Siêu, nàng dùng hai bàn tay vỗ vào má hồn nhiên nói: “Ta có thể xếp hàng nha, ngược lại ta còn rất nhỏ, chờ đến khi ta lớn rồi, vợ của ngươi đã chết, khi đó ngươi có thể cưới ta được rồi!”
Lâm Siêu cúi đầu liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Vợ của ta không phải là lão thái bà.”
Bé gái Tri Chu hì hì nở nụ cười: “Ta biết chứ, ý của ta là, chờ đến khi ta lớn rồi, ta sẽ giết chết nàng, ngươi liền không có vợ rồi!”
Lâm Siêu con mắt híp lại, lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng không thèm nói tiếp nữa.
Thụy Nhã khẽ cười nói: “Hồng Chu, ngươi cũng đừng có làm quá, ngươi có thể giấu diếm được hắn, còn có thể giấu diếm được ta hay sao, ai cũng biết gia tộc Tri Chu các ngươi có một loại thuốc, khi tiêm vào trong người, có thể làm cho tế bào héo rút, trở lại lúc tuổi còn trẻ, hoặc về thời điểm còn ấu thơ, mấy lão nhân như ngươi rất là thích loại thuốc này, theo như ta thấy, ta phỏng chừng còn phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ đấy!”
Bé gái Tri Chu nụ cười trên mặt nhất thời tắt ngúm, vẻ mặt của nàng nhanh chóng biến thành âm trầm, con ngươi đen láy dần dần chuyển sang màu đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thụy Nhã nói: “Ngươi nói thêm một câu nữa thử xem.”
Thụy Nhã vẫn nở nụ cười, không để ý chút nào cười nói: “Con nhện nhỏ đã bị ta làm cho tức giận rồi đây, nếu không phải có hắn ở đây, nói thật, ta còn thực sự muốn nếm thử mùi vị của ngươi.”
Bé gái Tri Chu nghe nàng nói, màu đỏ ở bên trong con ngươi dần dần biến mất, sắc mặt cũng khôi phục lại sự lãnh đạm, hừ lạnh nói: “Chỉ bằng vào ngươi, đến lúc đó ai ăn ai còn chưa chắc chắn đâu!”
Thụy Nhã khẽ mỉm cười, không thèm tranh luận cùng với nàng nữa, quay đầu hướng về phía Lâm Siêu nói: “Đề tài tẻ nhạt đã kết thúc, nói một chút về vấn đề của ngươi đi, rốt cuộc là lúc nãy ngươi muốn ẩn giấu cái gì?”
Lâm Siêu còn đang chờ mong hai nàng đấu với nhau, không ngờ kết thúc nhanh như thế, Thụy Nhã quả thực là quá xảo quyệt, vòng tới vòng lui, dĩ nhiên lại vẫn kéo lên trên người hắn, lúc này hắn mới lườm nàng một cái, không kiên nhẫn nói: “Ta đã nói rồi, các ngươi có tin hay không tin thì kệ các ngươi, nếu không tin, ta cũng chẳng muốn phiên dịch nữa.”
Thụy Nhã thấy Lâm Siêu bắt đầu giở trò vô lại, lông mày nhất thời nhíu lại, không nói thêm gì nữa.
Bé gái Tri Chu cũng âm thầm bĩu môi, cũng không dám ép bức Lâm Siêu thêm nữa, hơn nữa nàng cũng không có hoàn toàn nắm chắc được Lâm Siêu có lừa dối gì hay không.
Lâm Siêu nhìn thấy hai nàng không dây dưa nữa, trong lòng thầm thở ra một hơi, lúc này, ba người bọn họ đang đi theo ông già tóc bạc. Sau khi đi qua một thông đạo dài ngoằng, cuối cùng cũng đi đến một hang động rộng rãi ở trong lòng đất. Nơi này có chiều cao hơn một trăm thước, ở trên đỉnh hang động có treo một khối đá màu trắng, toả ra ánh sáng yếu ớt.
Ở trên các vách đá xung quanh, người Atlan đào ra thành từng hang động một, có hang động ở bên trong tối đen, có cái ở bên trong tỏa ra ánh sáng yếu ớt, mơ hồ có thể nhìn thấy được có người ở trong đó.
Lâm Siêu nhanh chóng đảo mắt nhìn qua, nội tâm lập tức tan vỡ, hắn phát hiện tổng cộng có mười hai cái hang động, nếu tính cả ông già cùng mấy người tùy tùng bên cạnh, tổng cộng chỉ có 18 người Atlan, nói cách khác, 18 người Atlan chỉ có thể đủ cho một người hoàn thành nhiệm vụ, nếu như may mắn mà nói, nếu kiếm được thêm 2 người Atlan nữa là đủ 20 người, đủ cho hai người bọn hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Lâm Siêu trong lòng hơi thất vọng, nếu không đủ ba mươi người Atlan, thì chắc chắn hắn sẽ phải tranh cướp cùng với hai nàng, Lâm Siêu mặc dù rất tự tin, thế nhưng cũng không chắc chắn có thể tranh đoạt đủ mười người, dù sao thì bé gái Tri Chu này cũng là người sở hữu một năng lực mạnh nhất trong hệ thần bí, năng lực thời gian!
Những năng lực mà đã được xếp vào trong những năng lực đỉnh cấp của thế giới, tác dụng của nó thường thường phải sánh ngang với tác dụng của hai đến ba năng lực khác cộng lại, đây chính là sự khác biệt đến từ bản chất của năng lực!
Coi như Lâm Siêu có mở ra tế bào thần tính ở trên cánh tay phải, cũng không có cách nào trong chớp mắt đánh chết được bé gái Tri Chu. Bởi vì nàng có thể trong chớp mắt tiến vào trong một khoảng thời không khác, đừng nói là Lâm Siêu, coi như có Giác Tỉnh Giả ở đây, chỉ cần Giác Tỉnh Giả không nắm giữ năng lực có thể quấy nhiễu năng lực thời gian của nàng, đều không thể đụng đến một cọng tóc của nàng!
Đây chính là chỗ đáng sợ của năng lực thời gian!
Cho dù bây giờ khoảng thời gian mà nàng khống chế được rất là ngắn ngủi, vẫn chưa thể vận dụng được năng lực thời gian một cách hoàn mỹ như mấy năng lực giả ở kiếp trước, thế nhưng chỉ như vậy thôi là đã đáng sợ lắm rồi.
Giống như một cái dao nhọn, mặc dù sử dụng không quen, tuy nhiên chỉ cần đâm ra thôi là đã đủ giết người rồi!
Còn về Thụy Nhã, năng lực hiện nay của nàng là gì thì hắn vẫn chưa biết được, nhưng theo như Lâm Siêu đánh giá, hẳn là sẽ không kém hơn năng lực thời gian, ít nhất là năng lực cùng một cấp bậc, mặc dù nếu chiến đấu chính diện, Lâm Siêu có thể ung dung giết chết hai nàng, thế nhưng nếu các nàng muốn chạy trốn, Lâm Siêu ngay cả nửa điểm biện pháp ngăn cản cũng không có.
Hai nàng sau khi nhìn thấy số lượng hang đá ở trong hang động cũng đều khẽ nhíu mày. Ý thức được vấn đề này, Lâm Siêu liền nhanh chóng mở miệng, hướng về phía ông già tóc bạc hỏi: “Xin hỏi nơi này tổng cộng có bao nhiêu người?”
Ông già tóc bạc khẽ nhíu mày, đây là một vấn đề rất mẫn cảm, tổng số người cũng là tổng sức chiến đấu của bọn họ, tuy nhiên ông ta cũng đã cân nhắc đến dáng vẻ của ba người Lâm Siêu, đúng là người đến từ quê hương của ông ta, hơn nữa cách xử sự của Lâm Siêu lúc trước làm cho ông ta cũng có chút hảo cảm, sau khi suy tư một lúc, ông ta mới trả lời: “Tính cả ta, tổng số là hai mươi sáu người, mấy người còn lại đang săn bắn ở bên ngoài, đợi lát nữa mới trở về.”
Lâm Siêu trong lòng cảm giác nặng nề, mặc dù so với tính toán còn nhiều hơn được mấy người, nhưng vẫn còn thiếu 4 người là đủ cho cả ba người bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, tuy nhiên, trước khi hỏi câu này Lâm Siêu đã chuẩn bị tâm lý rồi, bất luận ông ta nói có bao nhiêu người, thì hắn cũng sẽ ngay lập tức lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.
Trang 218# 2