Chính là dấu ấn nô lệ mà Lâm Siêu đã khắc vào trán hắn!
Bắt đầu từ bây giờ, thanh niên người Anh chính là nô lệ của Lâm Siêu, tiếng nói của Lâm Siêu sẽ khống chế đại não của hắn, dưới sự ảnh hưởng của dấu ấn nô lệ, hắn sẽ không thể phản kháng lại bất kỳ một mệnh lệnh nào của Lâm Siêu. Đơn giản mà nói, quyền khống chế đại não của hắn, đã không còn thuộc về hắn.
“Đem thiết bị cảm ứng cùng túi chứa vật phẩm của ngươi ra đây.” Lâm Siêu ra lệnh.
Thanh niên người Anh tuy rằng trong nội tâm vạn phần không muốn, thế nhưng cũng chỉ có thể cắn răng khuất nhục mà lấy đồ ra đưa cho Lâm Siêu, hắn không có sự lựa chọn, coi như không trở thành nô lệ, hắn cũng sẽ bị Lâm Siêu giết chết, vì lẽ đó, phần khế ước nô lệ này đã giúp cho hắn được tiếp tục sống, có thể coi như là một món đồ bảo mệnh.
Mặc dù làm nô lệ, nhưng vẫn còn sống sót!!!
Sống sót thì còn có hi vọng trở mình!
Lâm Siêu nhận lấy hai món đồ mà tên người Anh giao nộp, một món là thiết bị cảm ứng có hình dạng một cái đồng hồ quả quýt, cực kì tinh xảo, mặt đồng hồ là một cái màn hình quét hình phạm vi. Phạm vi thăm dò lên đến 10 dặm, hơn nữa công năng chủ yếu là cảm ứng nhiệt độ cùng với sóng điện não sinh vật sống, coi như là sinh vật có thể ẩn giấu thân nhiệt cũng không thể tránh khỏi việc bị cảm ứng ra sóng điện não.
Trừ phi là sinh vật cực kỳ đáng sợ, có thể làm cho đại não của mình ngưng hoạt động, cũng chính là trạng thái “Tử Vong“.
“Không sai, phạm vi rất rộng.” Lâm Siêu có chút thoả mãn, hắn nhận nhiệm vụ quá vội vàng, không kịp chuẩn bị thiết bị cảm ứng, bây giờ có cái này đã đủ dùng, năm người này nhận nhiệm vụ sớm hơn hắn rất nhiều, đã biết rõ địa phương phải tới, vì lẽ đó bọn hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Món đồ còn lại là một cái nhẫn không gian.
Tuy nhiên, cái nhẫn không gian này cũng không giống như cái nhẫn không gian cấp S mà Lâm Siêu đã từng thu được, mà chỉ là cấp B, nhưng diện tích không gian bên trong cũng có hơn một nghìn mét đường kính, ở bên trong chất đầy lượng lớn thi thể quái vật, tất cả đều đã được giải phẫu đâu ra đấy, da lông được xếp riêng một nơi, huyết nhục để riêng một nơi, rất là trật tự, ngăn nắp.
Ngoại trừ thi thể quái vật, còn có mấy khu vườn trồng thực vật biến dị, Lâm Siêu gần như có thể nhận ra được hết, đa số đều là rau dưa biến dị, ăn vào có thể kích thích tiêu hóa, tiêu diệt vi khuẩn có hại, nếu ngày nào cũng ăn thịt quái vật, coi như có thể chất cao như Lâm Siêu, ăn một thời gian dài, cũng sẽ tích lũy vi khuẩn từ từ ăn mòn dạ dày, cần phải ăn bổ sung rau dưa để tiêu diệt đám vi khuẩn này.
Đối với người bình thường may mắn còn sống sót, ngay cả thức ăn còn không có, đương nhiên sẽ không để ý đến chuyện này.
Cường giả thì lại khác, bọn họ rất coi trọng thân thể của mình, tận lực không để cho thân thể của mình bị tổn hại, như vậy mới có thể sinh tồn lâu hơn.
Lâm Siêu kiểm tra cẩn thận cái nhẫn không gian, ở bên trong có rất nhiều súng ống cùng các vật phẩm lấy được ở trong di tích, thậm chí còn có các thỏi vàng chất thành một đống, giống như một ngọn núi, ánh sáng lấp loá, phỏng chừng đống vàng này là do thanh niên nước Anh từng chút tích góp.
Lâm Siêu cũng không tìm thấy khế ước giải trừ ở bên trong, lúc này mới đổ hết núi vàng ở trong nhẫn không gian ra mặt cát ở dưới chân, sau đó đeo chiếc nhẫn không gian vào tay mình, đồng thời quan sát từ trên xuống dưới thân thể thanh niên nước Anh.
Cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Lâm Siêu, đáy lòng thanh niên người Anh chợt lạnh lẽo, hắn miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tất cả đồ vật đều ở bên trong chiếc nhẫn, ta không còn cái gì nữa.”
“Cởi quần áo ra.” Lâm Siêu không tin tưởng hắn, lạnh lẽo nói.
Thanh niên người Anh kinh ngạc nói: “Ngay ở đây?” Tuy rằng ở ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng ở dưới sự khống chế của dấu ấn nô lệ, đại não của hắn đã điều khiển tay chân làm theo mệnh lệnh của Lâm Siêu, đem quần áo của hắn cởi hết ra, bao gồm cả đôi giày.
Lâm Siêu không để ý đến thanh niên nước Anh trần truồng đang đứng co ro trên cát, ngồi chồm hỗm xuống lục lọi đống quần áo của hắn, rất nhanh liền lấy ra được ba món đồ bé nhỏ, một món đồ là một cái bút máy phiên dịch ngôn ngữ, có thể lưu lại ngôn ngữ của các chủng tộc khác, sau đó tiến hành phiên dịch thành ngôn ngữ của mình, hắn có thể hiểu tiếng Hán của Lâm Siêu, chính là do cây bút này phiên dịch ra.
Món đồ thứ hai là một viên đá thủy tinh to bằng cái trứng ngỗng.
Lâm Siêu nhìn lướt qua liền có thể nhận ra, đây là 'Nguyệt Tinh', là một loại khoáng thạch thiên nhiên đặc thù của nền văn minh cổ Babylon, đã tuyệt tích trên địa cầu, chủ yếu là dùng để đeo ở trên người. Thông qua phóng xạ của Nguyệt Tinh, kích thích tế bào ở trong người, tiến hành bổ sung năng lượng, tăng cường thể lực, kéo dài thời gian chiến đấu.
Trong thời đại Babylon, nó được gọi với cái tên là đá phép thuật.
Babylon là nền văn minh phép thuật, trên thực tế bọn họ chính là Tiến Hóa Giả, tuy nhiên nền văn minh của bọn họ cũng giống như nền văn minh của Atlantis, đều là những nền văn minh vô cùng phát triển. Bọn họ theo thời gian tiến hóa, cuối cùng cũng có người sở hữu năng lực, đối với thời đại trước mà nói, theo kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học, nhân loại ít nhất phải trải qua thời gian 200 năm nữa, thân thể mới có thể khai thác được sức mạnh ở trong gien, tiến vào thời đại siêu năng lực.
Cũng chính là thời đại phồn vinh đỉnh cao giống như các nền văn minh trước đây!
Món đồ thứ ba, là một quả bom nhiệt hạch loại nhỏ.
Quả bom nhiệt hạch này đương nhiên không phải được tạo ra từ thời đại trước, mà là vũ khí hạt nhân do các di tích cổ lưu lại, giống như quả bom hố đen cấp B mà trước đây Lâm Siêu ném nổ đầu con Hoàng Kim cá sấu. Tuy nhiên quả bom nhiệt hạch này lại có lực sát thương cấp S, có thể trực tiếp nổ chết một con quái vật cấp bảy.
Cũng có thể nổ nứt chiến giáp cấp S.
Đương nhiên, chỉ là nổ nứt mà thôi, cho nên thanh niên người Anh cũng không lựa chọn sử dụng, chính là vì biết rằng chỉ dựa vào một quả bom sẽ không thể nào nổ chết được Lâm Siêu, vì lẽ đó hắn không dám kích nổ quả bom chọc giận Lâm Siêu, một khi làm Lâm Siêu tức giận, hắn ngay cả cơ hội làm nô lệ cũng không có, sẽ bị Lâm Siêu giết chết ngay lập tức.
Đây chính là sự khác nhau giữa cường giả và người bình thường, người bình thường không nhìn rõ được cục diện, nhất định phải giãy dụa một phen trước khi dừng tay, thế nhưng thanh niên người Anh biết, dù mình có đồng ý thần phục, Lâm Siêu cũng chưa chắc đã thu hắn. Phải biết rằng thu phục một người như hắn, cũng không có tác dụng gì nhiều, vì lẽ đó hắn không dám làm Lâm Siêu tức giận.
Đây cũng không tính là nhu nhược, mà là thức thời, giống như một người bình thường cùng với thiên tài cùng nhau giải một bài toán, người thường phải trải qua tính toán một phen, mới có thể tính ra đáp án. Thế nhưng thiên tài chỉ cần liếc mắt qua liền có thể thấy được đáp án, từ sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên, hắn liền biết mình không có phần thắng, vì lẽ đó quyết đoán nhận thua!
Trang 210# 2