Thế Giới Sụp Đổ

Chương 410: Thanh trừ giả

Chương Trước Chương Tiếp

“Nhân loại bị biến thành xác thối, nguyên nhân chính là do không thích ứng được với virus, sẽ lập tức biến thành xác thối, thế nhưng nếu như chịu đựng được sự cải tạo của virus, thể chất sẽ tăng vọt, đồng thời bộ não sẽ được khai thác, kích phát tiềm năng của thân thể, có thể nắm giữ được năng lực đặc thù.”

“Ý tưởng này xác thực đủ điên cuồng.” Anubis cười gằn, nói: “Nhưng mà, đẩy nhanh tốc độ tiến hóa của sinh vật mục đích là để làm cái gì? Để địa cầu trở nên tốt đẹp hơn? Ha ha, đừng quên, mấy cái Kỷ Thái Dương, vô số nền văn minh đều bị hủy diệt, người chế tạo ra virus mục đích là theo đuổi hòa bình hay sao? ?”

“Cái này ta cũng không biết, nói không chắc thế giới này thật sự có Thần Linh, mà chúng ta trải qua những việc này, chỉ là phương thức giải trí của bọn hắn mà thôi.” Kẻ Hủy Diệt nói.

Anubis cười nhạo nói: “Ngươi quá ngây thơ, nếu như có thần, chúng ta ở trong mắt thần chỉ là con kiến, ngươi sẽ có hứng thú đùa bỡn một con kiến sao? Có thể hay không là quá tẻ nhạt? Còn nữa, coi như 'Thần' nhất thời tẻ nhạt, giẫm chết một đàn kiến, chẳng lẽ sẽ luôn chú ý, chờ mỗi lần đàn kiến xuất hiện, lại tiếp tục giẫm chết?”

Kẻ Hủy Diệt nhất thời không biết nói gì, nói không ra lời.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, tán đồng quan điểm của Anubis, mục đích của virus tuyệt đối không phải là thúc đẩy sinh vật tiến hóa, hoặc là hủy diệt sinh vật đơn giản như vậy.

“Ở thời đại của các ngươi, có xuất hiện Vực Sâu Nữ Vương hay không?” Lâm Siêu hỏi.

“Đương nhiên là có.” Anubis nói: “Tuy nhiên, chúng ta lúc đó không gọi các nàng là Vực Sâu Nữ Vương, mà gọi là Thanh Trừ Giả.”

“Thanh Trừ Giả?” Lâm Siêu con ngươi co rút lại.

“Không sai, cụ thể tại sao gọi như vậy ta cũng không rõ ràng, cái này phải hỏi cái đầu của ta.” Anubis thể hiện mình cũng không biết rõ.

Lâm Siêu mí mắt hơi nhíu lại, từ mặt chữ nghĩa mà lý giải, danh hiệu này thực sự quá đáng sợ, Thanh Trừ Giả, mục đích chính là thanh trừ cái gì đó hay sao?

Có lẽ nào... Là thanh trừ nhân loại?

Nếu như là thanh trừ nhân loại, tại sao trong hơn 100 năm kiếp trước chúng nó lại không hề động thủ, chúng nó giống như từ xưa đến nay cũng không rời khỏi khu vực sâu, là bởi vì chưa đến thời điểm, hay là phải có điều kiện gì đó chúng mới phát động?

Hoặc là trước khi tận thế xảy ra, có cường giả can thiệp, ngăn lại điều kiện phát động?

Hay là, cái mà chúng nó muốn thanh trừ, cũng không phải là nhân loại?

Lâm Siêu ánh mắt lấp lóe, cuối cùng từ bỏ suy đoán của mình, hiện nay manh mối mà hắn nắm giữ thực sự quá ít, hắn cũng chỉ mới thăm dò được mấy cái di tích, hơn nữa cũng chỉ là thăm dò bên ngoài, còn chưa thâm nhập vào sâu bên trong, cũng không có được di tích nhận chủ, chỉ có duy nhất di tích Cự Nhân là hắn đã thâm nhập vào sâu nhất, nhưng do di tích này tồn tại thời gian quá lâu, người ở bên trong lại tách biệt hoàn toàn với ngoại giới, nên tin tức có thể biết đến là có hạn.

Hơn nữa những tin tức thực sự hữu dụng, vị vu chủ kia lại xem đó là cơ mật, không thể dễ dàng tiết lộ cho hắn.

“Nhất định phải mau chóng thu được thân phận công dân Atlantis ba sao, trước tiên phải tìm được phương pháp giải quyết Giác Tỉnh Giả, sau đó lại dò hỏi lai lịch của virus thần bí, Thôn Phệ Giả, cùng với Vực Sâu Nữ Vương.” Lâm Siêu thầm nghĩ trong lòng, kiếp trước hắn chỉ là một tiểu nhân vật, sống ở dưới sự che chở của các anh hùng truyền kỳ, nhưng lần này thì khác, hắn phải tự thân đi tìm hiểu những bí mật này.

Lâm Siêu không muốn sau khi hắn sống lại một lần nữa, lại dẫn đến việc nhân loại diệt vong càng nhanh hơn, hắn dù sao cũng không còn là người may mắn còn sống sót trong hoang dã nữa, mà đã trở thành thủ lĩnh của một siêu cấp căn cứ, trách nhiệm trên vai rất nhiều, muốn sinh tồn lâu dài, nhất định phải góp một phần công sức, giải quyết một ít sự tình liên quan đến sự hủy diệt của nhân loại.

Nếu như Địa Cầu là một bãi săn bắn.

Lâm Siêu chính là một con mồi bị săn đuổi.

Vì lẽ đó, hắn không có cách nào tránh né, chỉ có thể xông về phía trước.

Lâm Siêu liếc mắt nhìn hố sâu, cầm bộ đàm lên bấm số của Phạm Hương Ngữ, nói: “Ta ở đây có một địa điểm quan trọng, cần người đến trông coi, ngươi lập tức gọi Hoàng Kim Khuyển cùng Hắc Nguyệt đến đây, ta sẽ gửi tọa độ cho ngươi, đồng thời cũng nhanh chóng xây dựng một tuyến đường vận tải đến đây.”

“Được.” Phạm Hương Ngữ cũng không hỏi nhiều, đáp ứng một tiếng, nàng biết Lâm Siêu sẽ không làm chuyện dư thừa.

Đóng lại bộ đàm, Lâm Siêu cũng không tiếp tục đi xuống hái Gien thực vật nữa, con mắt khổng lồ kia tạo cho hắn cảm giác cực kì nguy hiểm, hắn không xác định được con mắt khổng lồ này có thể hoặc không thể thoát ra khỏi hố sâu, hắn chỉ có thể để Hoàng Kim Khuyển cùng Hắc Nguyệt đến nơi này trông coi, phòng ngừa những người ở các căn cứ khác đi vào, làm kinh động sinh vật ở trong hố sâu.

Nếu như để cho sinh vật này đi lên trên mặt đất, tuyệt đối là một trận hạo kiếp.

Lâm Siêu ngồi ở đây chờ đợi, theo thời gian trôi qua, lục tục có mấy tiểu đổi sinh tồn xuất hiện, muốn thăm dò hố sâu, đều bị Lâm Siêu sử dụng năng lực doạ lui.

Màn đêm phủ xuống, Lâm Siêu tìm một căn nhà hoang ở gần đó qua đêm, đến buổi trưa ngày thứ hai, Hoàng Kim Khuyển đã cõng Hắc Nguyệt chạy như bay đến đây.

Lúc này Hoàng Kim Khuyển ở trong trạng thái thu nhỏ, tuy vậy thân thể nó vẫn to như một con voi, bốn chân móng vuốt sắc bén, bộ lông màu vàng óng bồng bềnh ở trong gió, dáng dấp cực kỳ uy vũ, không hề có nửa phần dáng dấp của một con chó, trái lại càng giống như một con Chiến Lang màu vàng óng.

Hắc Nguyệt ngồi ở trên lưng Hoàng Kim Khuyển mặc một bộ quần áo màu đen, phía sau đeo một cái liêm đao, bàn tay màu trắng xám lộ ra bên ngoài, phảng phất giống như nàng quanh năm ở trong bóng tối.

Trong chốc lát, Lâm Siêu lại nhớ về kiếp trước, bóng người ở trong đoạn video làm cho vô số quái vật run rẩy, bây giờ lại đang cưỡi trên lưng Hoàng Kim Chiến Lang chạy như bay đến đây.

“Gâu!”

Hoàng Kim Khuyển sủa một tiếng, đem suy nghĩ của Lâm Siêu kéo về, sau khi Hoàng Kim Khuyển chạy đến trước mặt Lâm Siêu, ngay lập tức ngồi chồm hỗm trên mặt đất, làm cho Hắc Nguyệt đang ngồi trên lưng nó rơi xuống đất, liều mạng quẫy đuôi, cười híp mắt ra vẻ nịnh bợ.

Khí chất uy mãnh lúc trước, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Lâm Siêu dở khóc dở cười, không nghĩ tới thói quen nịnh bợ của nó vẫn không thay đổi, nói thế nào bây giờ sức chiến đấu của nó cũng đã sánh ngang với quái vật cấp Lĩnh Chủ, cứ làm động tác như thế này, thực sự là làm mất đi giá trị của bản thân.

Lâm Siêu vuốt vuốt bộ lông của nó, nói: “Cố gắng trông coi nơi này mấy ngày, chỉ cần không được ăn thịt người, còn lại ở phạm vi xung quanh muốn ăn gì thì ăn.”

“Uông ~!” Hoàng Kim Khuyển nhất thời cười híp mắt, hưng phấn liên tục gật đầu, ở căn cứ mỗi ngày nó còn phải đi săn quái vật cỡ lớn cho Phạm Hương Ngữ bọn họ, bây giờ ở đây, trái lại lại giống như một kỳ nghỉ dưỡng.

Trang 206# 2

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)