“Có miệng không nói thì để làm cái gì, nếu như cứ kiệm lời ít nói như các ngươi, thế giới này chắc hẳn là sẽ rất nhàm chán!” Vưu Tiềm nhún bả vai, nhìn Hắc Nguyệt một chút, hơi kinh ngạc nói: “Làm sao ta lại cảm giác được ngươi có chút không giống? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ các ngươi, các ngươi ở chỗ này...”
“Cút, ít nói bậy!” Trên khuôn mặt của Hắc Nguyệt có một tia ngại ngùng, tức giận nói.
Vưu Tiềm còn muốn nói cái gì đó nữa, đã cảm nhận được toàn thân có hai đạo ánh mắt phóng tới, lập tức im ngay, chê cười nói: “Lão đại, ngươi bảo ta tới đây để làm cái gì?”
Lâm Siêu liếc qua hắn, nói: “Vươn tay của ngươi ra đằng trước.”
“Không phải chứ, ta đã lớn như thế này rồi, nói sai liền bị đánh bàn tay sao?” Vưu Tiềm khoa trương kêu lên, nhưng vẫn rất thức thời giơ tay ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây