Thân là Táng sĩ hoàng kim nên quanh năm suốt tháng đều chôn sâu trong lòng đất, thành ra vô cùng mẫn cảm với những loại khoáng vật, hiện giờ Tam Tạng nhắm hai mắt và im lặng cảm ứng.
Thần Minh thì tiến về trước vài bước, sắp sửa rời khỏi vách đá ở một bên hố.
Xa xa có tiếng hét lớn, đầu lâu như núi cao kia nổ tung, lông đỏ bay lượn thế nhưng sau đó hóa thành mưa máu, cứ thế tan hết.
Nó chẳng còn lại gì cả, trước kia những ngọn núi, chất lỏng kim loại bị nó nuốt vào đều rơi hết xuống mặt đất.
“Có chút kỳ quái.” Tam Tạng lên tiếng, không hề bị cái đầu lâu kia ảnh hưởng mà vẫn nhắm mắt như trước, loại trấn định này khiến Hoắc Phất Đô, Nặc Lan kinh ngạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây