Trần Hữu dẫn hai người Vân Kiến Nguyệt đi đến bệnh viện, quả nhiên giống như lời Trần Hữu nói, trạng thái của bố mẹ Ô Lộ vô cùng tồi tệ, nói chuyện một lát thì liền bắt đầu lau nước mắt, sau đó lại bắt đầu tự nói chuyện một mình, giống như tinh thần của bọn họ không được tỉnh táo.
“Con gái đáng thương của tôi, con bé còn trẻ như vậy, nếu như không phải do tôi, thì sao con bé lại lâm vào tình trạng như hiện giờ được chứ… Sớm biết sẽ xảy ra chuyện này thì thà cho con bé ngồi tù tốt hơn, ít nhất còn có thể đợi ngày con bé được ra khỏi tù… Con gái của mẹ…”
Ngô Tố Liên nước mắt đầy mặt nhưng lại khóc không thành tiếng.
Trần Hữu ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở Vân Kiến Nguyệt: “Mỗi lần chúng tôi tới bà ấy đều như vậy, trước đó có quy định không thể tùy tiện sử dụng pháp thuật đối với người bình thường, chúng tôi cũng không có cách nào cả.”
Bọn họ chỉ là một chi đội của huyện nhỏ, không có sự cho phép của Cục Linh Dị nên không thể làm việc trước báo cáo sau. Vào thời điểm họ nộp báo cáo và xin phép động thủ vào người bình thường, chỉ sợ Ô Lộ đã không còn có thể qua khỏi được nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây