Chiếc kéo vô hình dưới sự điều khiển của hắn từ từ mở ra, nhắm thẳng vào mái tóc của Vân Kiến Nguyệt mà cắt xuống!
“Cạch... cạch...”
Sau vài nhát kéo, mái tóc đen dài của Vân Kiến Nguyệt rơi lả tả xuống đất. Mái tóc dài ngang vai mà cô cẩn thận nuôi dưỡng hơn nửa năm bỗng chốc trở thành một mớ lộn xộn như tổ quạ.
Vân Kiến Nguyệt im lặng, cô nhìn chằm chằm vào những sợi tóc bị cắt rơi xuống đất, mất một lúc lâu mới mở miệng: “Anh thật sự có bệnh à?”
“Đây là quả báo thôi.” Mặc Trầm buông Vân Kiến Nguyệt ra, chiếc kéo cũng biến mất trong không trung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây