Sau khi rời khỏi trường, Chu Bổn Tân mặt mày trắng bệch nói với đồng đội: “Các cậu cứ đi trước, tôi có chuyện muốn nói với chị Nguyệt.”
Các đồng đội cũng bị hoảng sợ không ít, lúc này chỉ muốn về nghỉ ngơi, liền gọi xe đi luôn.
Sau khi mọi người đã đi hết, Chu Bổn Tân bất ngờ ôm chầm lấy Vân Kiến Nguyệt, toàn bộ cảm xúc của cậu ấy hoàn toàn sụp đổ, một người đàn ông vạm vỡ lại khóc lóc vô cùng thảm thiết: “Chị Nguyệt, cứu em, em không muốn chết, em thực sự không muốn chết!”
“Em đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?” Vân Kiến Nguyệt an ủi vài câu rồi kéo Chu Bổn Tân ra.
Chu Bổn Tân vừa khóc vừa kể: “Lúc nghỉ lễ Quốc khánh, em và bạn cùng phòng đã đi đến núi Sùng Quang. Nhưng không biết vì sao, từ khi về từ núi Sùng Quang, em đã gặp rất nhiều xui xẻo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây