Lục Trường Tuyết đau lòng không thôi, bạn thân của cô ấy đúng là súc sinh, từ tám mươi tuổi đến vừa mới biết đi, dù là thiện lành hay xảo quyệt, gặp được là lừa.
Vân Kiến Nguyệt khéo léo hỏi Đào Hoa: “Em là người thủ hộ Thánh Tử, chắc chắn rất hiểu về Thánh Tử nhỉ, Thánh Tử là người như thế nào? Có phải rất hung bạo tàn ác không?”
Lời của Đào Hoa thật sự rất dễ moi, một năm một mười đã kể ra hết.
Cô ấy nói khi Thánh Tử bị nhốt lại thì muốn chạy trốn, mỗi lần muốn chạy đều bị bắt về đánh một trận, dần dần Thánh Tử cũng không còn tâm tư chạy trốn nữa, cực kỳ nghe lời người trong thôn, dù là lấy máu hay xẻo thịt, đều để mặc cho người trong thôn muốn làm gì thì làm.
Nhưng một ngày nọ, khi Thánh Tử đang lấy máu thì đột nhiên đánh người, lúc Thánh Tử sắp đánh chết người nọ, Thánh Tử lại đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mọi người đều bị dọa cho bỏ chạy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây