Cách nói chuyện của ông ấy bây giờ, hoàn toàn không giống đang nhìn đứa con của bạn bè.
Mà giống như đang bình tĩnh trần thuật một sự thật nào đó.
Vân Kiến Nguyệt vẫn mỉm cười: “Sao lại nói vậy?”
Trần Kiến Quốc nhìn chằm chằm Vân Kiến Nguyệt: “Là mẹ cháu dặn dò tôi, nếu có thể bình an lớn lên, nhất định phải để cháu có năng lực tự bảo vệ mình. Mẹ cháu nói, một khi cháu không có năng lực tự bảo vệ, sớm chết đi, còn hạnh phúc hơn là sống trên cõi đời này.”
Cha mẹ yêu thương con, ắt sẽ tính toán lâu dài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây