Nhưng động tác Tư Vô Mệnh rất nhanh, nửa đường chặn được thuật cấm ngôn, thậm chí còn cho Lục Trường Tuyết một ánh mắt khích lệ: “Tiếp tục nói.”
Anh muốn Mặc Trầm mất hết mặt mũi, để Tinh Tinh biết rằng, thứ ngu xuẩn này không xứng ở lại bên cạnh Tinh Tinh.
Mặc Trầm sao có thể không biết Tư Vô Mệnh đang nghĩ gì? Mạch não của hai người nháy mắt đã khớp với nhau, Mặc Trầm cười lạnh: “Thứ hèn nhát cũng không xứng.”
Bọn họ một người ngu xuẩn một người hèn nhát, ai cũng đừng nói ai.
Sắc mặt Tư Vô Mệnh cũng tối sầm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây