Trong cơn nghi ngờ, Vương Nguyệt Hoa thử thăm dò: “Chị Nguyệt, có phải cô ấy là...”
“Cô ấy là đứa con gái mà tôi yêu nhất.” Vẻ mặt Vân Kiến Nguyệt rất nghiêm túc và kiên quyết, như thể cô sắp biến thành lãnh đạo lên bục phát biểu.
Vương Nguyệt Hoa: Hiểu rồi, đây là thú vui giữa chị Nguyệt và bạn thân của chị ấy, chị Nguyệt nhiều thú vui thật.
Mặt Mặc Trầm không biểu cảm kéo Lục Trường Tuyết ra ném qua một bên, sau đó tự mình ngồi xuống cạnh Vân Kiến Nguyệt, chiếm trọn vị trí bên cạnh cô.
“Có phát hiện gì không?” Mặc Trầm hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây