“Ai, chỉ trách tôi quá thiện lương.” Vân Kiến Nguyệt không nhịn được mà thở dài, cô vậy mà thật sự lại nghiêm túc suy nghĩ nên giải cứu đồng nghiệp mốc bức này như thế nào.
Bỏ đi, rốt cuộc cái đứa này cũng từng kêu cô một tiếng chị Nguyệt, người làm chị sao có thể vứt bỏ đàn em của chính mình!
“Ai đang ở đó?”
Thiếu niên kia vô cùng cảnh giác, nghe thấy Vân Kiến Nguyệt thở dài, lập tức cầm nông cụ trong tay chỉ vào nơi Vân Kiến Nguyệt đứng.
Vân Kiến Nguyệt thấy mình sắp bị phát hiện, cũng không thèm trốn nữa, hai tay giơ cao qua đầu, một bộ phúc hậu và vô hại chui ra từ trong bụi cỏ chết héo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây