Vân Kiến Nguyệt không rảnh mà quan tâm đến Mặc Trầm, một đường chạy như điên đến chỗ Tư Vô Mệnh.
Cửa phòng làm bằng gỗ đóng chặt, khoá cửa không mở ra, trong lòng Vân Kiến Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra bây giờ còn chưa có ai đến gây phiền toái cho Tư Vô Mệnh, có thể cũng đã có người đến tìm, nhưng cũng có thể là trời nóng quá nên không ai nguyện ý ra khỏi cửa.
Vân Kiến Nguyệt ngựa quen đường cũ trèo tường nhảy vào.
Nhưng vào lúc này, phía sau bức tường lại không có thân ảnh của chàng thiếu niên lẽ ra phải đang chờ cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây