Anh cố gắng nhớ lại, chậm rì rì kể ra dựa trên những gì trong kí ức: “Lần đầu tiên ta bị lấy máu, suýt chút nữa ta phải chết rồi. Nhưng có lẽ là do ta mạng lớn, đến lần lấy máu thứ bảy thứ tám mà ta vẫn còn chưa chết.”
“Hình như bắt đầu từ hai năm trước, vết thương như vậy sẽ không khiến ta quá khó chịu nữa.” Thiếu niên Tư Vô Mệnh mệt mỏi nói: “Tỷ tỷ, ta có chút choáng váng.”
Nói thừa, bị người ta lấy gần sáu trăm mi-lít máu không bị váng đầu mới lạ đó? Trong lòng Vân Kiến Nguyệt mắng đến trôi chảy, ngoài miệng lại tiếp tục duy trì sự ôn nhu: “Nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ bớt choáng thôi.”
Thiếu niên Tư Vô Mệnh rụt rụt cổ, ừm một tiếng không nói chuyện.
“Vừa rồi lúc những người đó quỳ lạy cậu, cậu có cảm giác gì không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây