Vân Kiến Nguyệt lôi thiếu niên Tư Vô Mệnh đến bên giường, nâng cao tay lên, sau đó vụt xuống thật mạnh.
Cả người thiếu niên Tư Vô Mệnh run lên, theo bản năng ôm lấy bản thân mình, cuộn thành một cái kén, chặt chẽ dùng hai tay bảo vệ đầu.
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ lên mặt anh.
Động tác của Vân Kiến Nguyệt mười phần mềm nhẹ, giọng nói mang theo tươi cười: “Sợ cái gì? Không phải người nào cũng muốn đánh cậu đâu.”
Không phải là cô chưa từng cho bức vương ăn đấm, nhưng ít ra thì cô cũng chưa từng đấm bức vương mười ba tuổi mà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây