Huống hồ, nơi này là thời nhà Ân, căn bản là con người còn chưa biết đến khái niệm hô hấp nhân tạo.
Hiển nhiên, lời của Lục Trường Tuyết cũng khiến cho Tông Trác rơi vào trầm mặc.
“Không sao đâu, bố biết con là một con quỷ tốt là được.” Vân Kiến Nguyệt sờ sờ đầu của Lục Trường Tuyết, nghiêm túc an ủi.
“Ừm ừm, con tin tưởng bố, bố đối với con thật tốt.” Lục Trường Tuyết sau khi bị mất trí nhớ đơn thuần ngây thơ đến đáng sợ.
Tông Trác: ???
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây