“Sao cháu biết ma quỷ từ đâu đến chứ, tóm lại là thực sự có quỷ. Thím họ, sao hôm nay thím cứ kì kì quái quái vậy?”
Cô gái nhìn sắc trời ngày càng tối, không muốn dây dưa thêm với Vân Kiến Nguyệt nữa liền nói: “Cháu đi trước đây, thím họ cũng mau về nhà đi.”
Dứt lời, cô gái vội vã ôm đứa bé chạy đi.
Vân Kiến Nguyệt tự hỏi một lát, cuối cùng quyết định trước tiên cứ về nhà để xem người đàn ông của cô là ai đã. Nếu là người một nhà, vậy thì thừa dịp đêm tối mọi người có thể cùng nhau đi xem cái người được gọi là Thánh Tử.
Nếu không phải người một nhà, vậy thì cô sẽ cố mà diễn kịch cho trọn, không thể để ai phát hiện manh mối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây