Vân Kiến Nguyệt thân thiết kéo cánh tay Mặc Trầm, nở một nụ cười ngọt ngào đến phát ngấy với ba người nhà họ Diệp: “Tôi cùng chồng tôi đi ngủ trước đây!”
“Đi đi, đi đi!” Bào Phân cười đến mặt xuất hiện cả nếp nhăn.
Nhìn theo hai người lên tầng đóng kín cửa, Diệp Dương Trạch cảm giác đen đủi vô cùng, ném một chiếc đũa đi.
Bào phân lập tức quan tâm hỏi han: “Con trai cưng của mẹ sao thế? Ai chọc con không vui? Mẹ giúp con dạy dỗ nó!”
Diệp Dương Trạch chỉ vào một bàn toàn cơm thừa canh cặn: “Một mình cô ta ăn thành như vậy, sao con ăn nổi nữa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây