Lời hắn nói đều là sự thật, hắn còn cố ý học lễ nghĩa của loài người, mang quà tết tới nhà chúc tết, cô gái này còn có gì không hài lòng nữa chứ?
“Bà ngoại, bên chỗ ông ngoại đang đánh mạt chược có ba người thiếu một, hay là bà đi xem xem?” Vân Kiến Nguyệt khóc không ra nước mắt nhìn bà ngoại nhà mình, hy vọng bà ngoại có thể mau chóng đi ra ngoài chơi.
“Ông ấy ba thiếu một liên quan gì… Ừm, buổi trưa bà về nấu cơm cho ba đứa à?” Bà ngoại nói được một nửa mới nhận ra Vân Kiến Nguyệt đang chuyển chủ đề với mình.
Vân Kiến Nguyệt cuồng lắc đầu: “Không cần đâu bà, chúng cháu có thể tự giải quyết.”
Lúc bà ngoại rời đi, cứ đi một bước quay đầu lại ba lần, đi ra ngoài được mười mấy bước rồi vẫn không nhịn được mà dặn dò Vân Kiến Nguyệt: “Tinh Tinh, chúng ta là người thành thật có trách nhiệm, cháu nhất định phải nhớ lấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây