“Không được mắng cậu ấy.” Vân Kiến Nguyệt mặt mũi âm trầm.
Mặc Trầm hít sâu một hơi: “Không phải ngươi cũng mắng cô ta à?”
“Có thể giống nhau được sao? Cục cưng mắng tôi là tình thú, đánh tôi là yêu tôi. Anh mắng tôi thì chính là sỉ nhục tôi.” Lục Trường Tuyết kiêu ngạo hất đầu: “Tôi rất thông minh đấy.”
Vân Kiến Nguyệt giơ ngón tay cái lên: “ Đúng, cậu chính là con quỷ thông minh của mình.”
“Còn không phải sao, mình sẽ không bị khích bác ly gián đâu.” Lục Trường Tuyết vô cùng tự hào ưỡn ngực lên, sự kiêu ngạo được thể hiện rõ trong lời nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây