“Nhưng bà ấy vẫn đi, bà ấy bỏ tôi lại. Vì tôi khóc đòi rời đi trước mặt mẹ, tôi lại bị nhốt trong phòng giam bảy ngày, thậm chí còn bị nhốt cùng một cậu nam sinh. Lúc đầu tôi không dám đi vệ sinh, tôi sợ các cậu nam sinh nhìn thấy.
Nhưng họ chẳng quan tâm, ngay cả khi tôi cởi hết quần áo họ cũng không để ý. Bởi vì ở trường này, nam sinh có ham muốn tình dục là sẽ bị đánh. Họ sợ bị đánh đến mức nhìn thấy phụ nữ cũng không có phản ứng, họ cũng trở thành những kẻ thấp hèn và đáng khinh như tôi!
Tôi nghĩ rằng điều đau khổ nhất là bị đánh, nhưng tôi đã sai rồi. Một buổi tối sau giờ tự học, Quách Tông Đức gọi tôi ra ngoài, tôi tưởng mẹ tôi đến đón tôi. Nhưng không, ông ta đưa tôi đến văn phòng của ông ta, ông ta đe dọa tôi rằng nếu không nghe lời sẽ bị đánh.
Tôi thật sự rất sợ, tôi lại phải ngoan ngoãn. Nhưng lần này ngoan ngoãn cũng vô ích, ông ta làm tôi đau đớn, dưới thân tôi toàn là máu, tôi khóc, ông ta lại đánh tôi, còn biến thái hơn là tiếp tục làm nhục tôi. Tôi phản kháng, ông ta đánh tôi một trận rồi ném tôi vào phòng giam, không cho ăn, không cho uống nước, cho đến khi tôi van xin ông ta mới thôi.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, không chỉ Quách Tông Đức, còn rất nhiều giáo viên nam và bảo vệ, họ đều kéo tóc tôi, mắng tôi là con điếm! Đôi khi chỉ có một người, đôi khi là cả đám người. Nhưng cậu biết không, sau mỗi lần họ làm vậy với tôi, họ đều đưa cho tôi hai, ba đồng tiền. Tôi không muốn tiền, họ lại tiếp tục hành hạ tôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây