Lục Trường Tuyết hét lên một tiếng, co rúm người chui vào miếng ngọc bội.
Vân Kiến Nguyệt bình thản bước vào thang máy, Chu Bổn Tân cũng theo sau.
Trong không gian chật hẹp, Chu Bổn Tân cảm thấy hơi ngượng ngùng, cậu ấy do dự lên tiếng: “Anh rể, cái đó... xin lỗi.”
Sở Ôn Húc nghiêng đầu, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng lóe lên cảm xúc khó hiểu: “Mọi người đều đã biết rồi.”
Vân Kiến Nguyệt đột nhiên xoa bụng: “Đói rồi, hay là chúng ta đi ăn đêm nhé? Một mình chị ở nhà có được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây