Tầm mắt Vân Kiến Nguyệt dừng ở trên bóng dáng loang lổ của Sở Ôn Húc: “Anh rể đi đường không có chút tiếng động gì nhỉ.”
“Có lẽ là do tiếng bước chân của anh khá nhẹ.” Sở Ôn Húc cười nói: “Sắc trời không còn sớm, đêm nay ở lại nhà anh nghỉ ngơi một đêm, ngày mai anh lại đưa hai đứa đi chơi được không?”
Chu Như Yên tức khắc thay đổi ngữ khí, cô ấy hung tợn trừng mắt nhìn Chu Bổn Tân: “Chơi? Thằng nhãi này trốn học sang đây, mai chơi cái gì mà chơi? Lăn trở về đi học!”
Chu Bổn Tân vốn dĩ đang đúng lý hợp tình, nghe được hai chữ “trốn học”, lập tức héo hết mặt mũi.
Buổi tối Sở Ôn Húc sắp xếp cho Vân Kiến Nguyệt ngủ ở phòng cho khách, chỉ uỷ khuất cho Chu Bổn Tân phải ngủ ở phòng đọc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây