Vì vậy, cô không ngoảnh đầu lại, nhanh chân bước ra khỏi góc, đi đến cửa sảnh, quyết định chuyển hướng nhìn để quên đi ký ức khiến cô xấu hổ và tức giận đến chết hồi nãy.
Ngu Nùng vội vã đi trước, còn Sở Du thì lười biếng đi theo sau.
"Tiểu Sở! Chúng tôi đã hỏi thăm nhà hàng xóm, đúng là có hai người lạ mặt xuất hiện trong làng. Hàng xóm có gặp họ, còn hỏi họ là người nào, họ nói là người vào núi hái thuốc. Vùng này của chúng ta có loại thảo dược quý hiếm nào chứ, nếu có thì đã sớm bị người ta hái hết rồi..." Còn có thể để đến bây giờ ư?
Loại thảo dược không quý hiếm đó, cũng đáng để chạy xa đến đây hái à? Thật sự rất khó hiểu.
Kết quả là Phong Lan còn chưa nói hết lời. Người còn chưa đi đến giữa sân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây