Sở Du cũng chơi với con trai, anh làm rất nhiều đồ chơi cho con trai, nếu không phải không có sức lực, chỉ bằng tay nghề này của anh, mở một công ty đồ chơi cũng dư sức, cơ bản đều là đồ chơi rèn luyện linh lực trong tu tiên giới, Sở Dương Dương thích, từng món từng món cất vào tủ như bảo bối, Ngu Nùng cũng mua cho cậu bé những món đồ chơi phổ biến nhất trên thế giới này như xe tăng, máy bay, cậu bé cũng chơi.
Có lúc Ngu Nùng và Sở Du nhìn đứa con trai trắng trẻo đang tập trung chơi đồ chơi, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại hơi vàng trên đầu con, vuốt cho con, trong lòng cô hơi lo lắng, hỏi nhỏ Sở Du: "Tại sao chúng ta không dẫn con trai đi được? Không phải thế giới nhỏ này đã bị anh luyện hóa rồi ư? Tại sao lại không dẫn thằng bé đi được, sau trăm năm nữa, nếu thằng bé không thể phi thăng lên tu tiên giới, vẫn ở đây thì phải làm sao?"
Sở Du lại bình tĩnh, anh cầm một quả trứng, thực ra là một quả trứng đồ chơi giả.
"Ví dụ như quả trứng chính là thế giới nhỏ này, anh cầm nó trong tay, mặc dù anh đã luyện hóa nó, nó thuộc về anh, anh cũng có thể tùy ý sai khiến nó nhưng nếu anh lấy thứ bên trong quả trứng ra thì quả trứng sẽ vỡ, lòng đỏ trứng cũng tan hết, đây gọi là ngọc đá cùng nát, cũng giống với việc Dương Dương ở trong thế giới nhỏ này, trong quả trứng này, lớp vỏ trứng bên ngoài chính là màng bảo vệ ngăn cách thế giới nhỏ này với các thế giới khác, giống như một thiên đạo của thế giới ban đầu, cho dù nó có mỏng manh đến đâu, nó cũng bảo vệ thế giới này không bị thế giới bên ngoài xâm hại, anh không thể tùy tiện động vào nó, nếu không, cả vỏ cả trứng, tan đàn xẻ nghé.
Dương Dương muốn ra khỏi thế giới nhỏ này, phải từng bước tu luyện, đạt đến quá trình phi thăng được thiên đạo công nhận, cuối cùng ấp nở ra tầng thứ mới của sinh mệnh, không còn thích hợp ở lại bên trong, lúc đó thằng bé mới có thể ra khỏi quả trứng."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây