"Ừm, không còn sớm nữa, đừng để Ngu Thiệu sốt ruột, chúng ta đi nhanh thôi." Tâm trạng Ngu Nùng tốt lên, nói chuyện rất nhẹ nhàng, không còn vẻ trừng mắt như hổ dữ với anh trên bậc thang nữa.
Cô nói xong giục anh, cũng không dám nhìn anh, quay người vội vàng định đi, chạy mất.
Vừa rồi mơ mơ màng màng biết là mình có thể đã rên lên mấy tiếng, thoải mái quá nên miệng không nhịn được, nhưng phản ứng của Sở Du lại quá lớn.
Cô giả vờ không biết.
Dù sao vừa rồi cũng đã trộm dương khí của người ta, ít nhiều gì cũng hơi chột dạ, mặc dù anh có thể căn bản không biết trên người mình còn có thứ gọi là dương khí.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây