Sở Du thấy em trai sợ hãi ôm chặt lấy chân Ngu Nùng không buông, khóc lớn, anh buông Ngu Nùng ra, đưa tay ôm cậu bé từ trên chân Ngu Nùng lên, vỗ về dỗ dành.
"Nam tử hán, không sợ nhé..." Anh dỗ dành em trai, ánh mắt lại nhìn về phía Ngu Nùng, một tay lại ôm cô vào lòng.
"Vào nhà trước đi." Bầu trời bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đồ vật, như vậy quá nguy hiểm, đừng nhìn chỉ là một con chim nhưng nếu một con chim béo rơi xuống với tốc độ đó cũng có thể đập chết người.
Ngu Nùng bị anh kéo đi nhưng ánh mắt cô nhìn khắp nơi, thậm chí còn nhìn lên trời.
Không có chim, đừng nói là không có chim, cô phát hiện xung quanh ngay cả tiếng kêu của côn trùng mùa hè cũng giống như đột nhiên bị nhấn nút tạm dừng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây