Giả thì không sao nhưng thật thì không thể tùy tiện đến nhà.
Nhưng cô không biết, khi cô thừa nhận hai người đang yêu nhau, thừa nhận anh là bạn trai cô thì sắc mặt Sở Du đã thả lỏng, cũng bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nheo mắt nhìn cô gãi đầu gãi tai diễn trò.
Làm sao anh có thể để cô lấy lý do này từ chối, Sở Du trực tiếp xách túi và vali đựng quần áo cô đã chuẩn bị ở đầu giường, có tình có lý, bình tĩnh tự nhiên nói: "Em nói có lý nhưng bây giờ khác trước, em cũng biết trên đường chúng ta đi đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, anh là bạn trai em, về thành phố S chắc chắn không thể để em đi một mình, anh phải bảo vệ sự an toàn cho em, cái túi này là của em phải không? Chuẩn bị xong rồi chứ, chúng ta đi thôi..."
"Này, Sở Du, ý em là… anh không hiểu à, không thể tùy tiện đến nhà, phải đợi em thấy hợp thì mới được, hay là, anh về làm việc trước đi, đợi em về thành phố S, anh hãy đến đón em..." Kéo dài thời gian, nhất định phải kéo dài thời gian.
Sở Du trực tiếp nắm lấy cổ tay Ngu Nùng đang đuổi theo, thuận miệng nói: "Nhưng anh đã xin nghỉ phép với lãnh đạo, lý do là đưa bạn gái về ra mắt ba mẹ, không nói như vậy thì cục cảnh sát sẽ không cho nghỉ, anh đã xin nghỉ rồi, em không thể để anh ở khách sạn mấy ngày chứ, nếu như chúng ta yêu nhau, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, đi thôi..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây