Anh chàng thanh niên ở phía trước vẫn luôn nghịch điện thoại, Ngu Nùng lo lắng liên tục nhìn cậu ta, cô thực sự sợ cậu ta lại bật bài 9981 kia lên.
Nhưng may là lần này cậu ta không có tâm trạng nghe nhạc.
Vẫn không có tín hiệu, cũng không có mạng, họ giống như một tòa thành cô lập, bị cô lập trong một thành phố, không, một thị trấn.
Tất cả mọi người đều căng thẳng trong lòng, rời khỏi nhà kho, vẫn không có ai nói chuyện.
Cho đến khi Ngu Nùng thận trọng nhìn mấy người này, sau đó lấy một túi táo tàu sô cô la từ trong túi ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây