Đừng nói nữa! Ngu Nùng vừa nghe, toàn thân đều xấu hổ, xấu hổ đến mức cả người cô không được bình thường.
"Anh đi ra..." Cô quay người lại định bịt miệng anh, đẩy anh, muốn đẩy anh xuống giường nhưng đèn sáng trưng, đèn như vậy, nhìn cái gì cũng rõ mồn một.
Cô nghĩ, không đúng, đây là nhà anh, cô lại lập tức cắn môi cúi đầu nức nở: "Anh chỉ biết bắt nạt em..."
Sở Du vừa thấy cô bắt đầu rơm rớm nước mắt, liền biết không ổn, lập tức dịch lại ôm cô vào lòng, không ngừng xoa bóp bờ vai trắng nõn của cô dỗ dành: "Được rồi, được rồi, không bắt nạt em nữa, được không? Anh không làm gì cả, chỉ... ngửi một chút, hôn một chút, em đã chịu không nổi rồi, em xem em cào lưng anh này, lớn thế này anh chưa từng bị ai cào như vậy... Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, anh thật sự phục em rồi, ngủ đi, ngủ đi nào..."
Ngu Nùng nằm trong lòng anh vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, không cào mặt anh đã là sự kiềm chế lớn nhất rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây