Thật ra Ngu Nùng biết, Sở Du từ đầu đến cuối đều giúp cô.
Quả nhiên, nghe cô mềm mỏng, sắc mặt Sở Du càng tốt hơn nhưng anh vẫn lạnh mặt, nghiêm trang nói: "... Tôi nào dám bắt cô làm gì? Tôi giúp cô việc này, chính là muốn cô đến đây làm người giúp việc, tôi đến thành phố W toàn ở khách sạn, ăn chán cơm khách sạn rồi, muốn ăn cơm nhà, muốn tìm người dọn phòng, chăm sóc tôi ba bữa một ngày, làm bảo mẫu ở nhà." Nói xong, giọng anh vẫn cứng nhắc, hỏi cô: "Yêu cầu của tôi có quá đáng không?"
Ngu Nùng sửng sốt thì ra là bảo mẫu ở nhà, dọa cô sợ hết hồn, cô còn tưởng rằng...
Còn tưởng rằng muốn cô... trả cái giá nào đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười, lắc đầu nói: "Không quá đáng, tôi có thể thử."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây