Đợi đến khi ý thức hồi phục, mở mắt ra thì ánh nắng bên ngoài đã chiếu vào, rèm cửa cũng đã được kéo ra, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện. Cô lập tức ngồi dậy, thò đầu từ giường dưới nhìn lên, người trên giường trên đã không còn.
Cô cầm điện thoại xem giờ, là sáu giờ mười lăm phút sáng trong mơ, cô đã ngủ gần một tiếng ư?
Ngu Nùng lập tức đứng dậy, nhanh chóng thay lại quần áo của mình hôm qua.
“... Ngày nào cũng chỉ có con là cuống cuồng nhất! Sáu giờ rưỡi đi học, con cứ phải sáu giờ mười lăm mới dậy, bữa sáng cũng không ăn, còn không nhanh lên! Đeo cặp vào, mẹ cho năm đồng, mua bữa sáng ăn ở trường...
Cô nhẹ nhàng đi đến cửa nghe ngóng một lúc, người phụ nữ lải nhải tiễn cô con gái nhỏ ra khỏi cửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây