“Được, ăn cơm ăn cơm! Chị Từ, mang hết đồ ăn lên đi. Tô Mạn vui vẻ nói, bà đã sớm bảo chị Từ chuẩn bị rồi, quay lại thấy Ngu Nùng vẫn đứng im không nhúc nhích thì lén véo cô một cái: “Con chào hỏi đi, cậu ấy nói ăn cơm, tức là giữ con lại ăn cơm đấy, nhanh lên.
Mặt Ngu Nùng đỏ bừng như lửa đốt nhưng tình thế bắt buộc, cô do dự một chút, vẫn tháo quai túi ra, cô đã đến đây rồi, dù sao cũng phải thử xem có lấy được chút dương khí rồi đi không, nếu không thì uổng công đến một chuyến.
“Chào cô vừa mở miệng thì nghe thấy một tiếng “Tạch... ù...
Mẹ kiếp, trước mắt lại tối đen.
Ngu Nùng đứng trong một con hẻm tối đen, xa xa có thể nghe thấy tiếng xe chạy qua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây