Sở Du đã sớm nhìn thấy, rèm xe được vén lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra, nở nụ cười với anh, hàm răng trắng như ngọc, môi đỏ như son, hơi hé mở đang không hài lòng, vẻ mặt có chút không vui, cố gắng nhẫn nhịn.
Sở Du nhìn chỉ thấy tim đập thình thịch.
Nhưng anh ổn định lại tinh thần, khóe miệng hơi nhếch lên: "Gấp cái gì, đến nơi rồi sẽ biết." Sau đó nụ cười lại lập tức biến mất, liếc nhìn cô: "Buông rèm xuống, ngoan ngoãn ngồi trong đó, ta ở ngoài xe, không cần hoảng sợ."
Hoảng, hoảng cái đầu anh ấy!
Sở Du thấy cô không nghe lời, trực tiếp dùng cán kiếm, khều tấm rèm cô đang nắm trong tay ra, che lên cửa sổ xe, che mất mặt cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây