Ngu Nùng quàng một chiếc khăn choàng bằng vải gai giống như màn chống muỗi, trong mắt người xưa thì nó rách nát, còn có cả lỗ thủng, nhưng cô nhìn thấy, vẫn ổn, khá có phong cách, dệt to, quàng trên mặt và người, vừa có thể làm khăn choàng vừa có thể làm khẩu trang che mặt, vì rách nát nên cũng không mấy ai chú ý.
Ôn Nương không yên tâm, lại gọi Ngu Tuấn đến, đi theo cùng.
Chợ cách nhà họ Ngu không xa, chỉ cần rẽ qua một con phố là đến, vừa đi được vài bước đã nghe thấy Ngu Tuấn kêu lên: "Tên Vương Hổ dai như đỉa này, chị, chị trốn đi, đừng để hắn nhìn thấy."
Ngu Nùng mười sáu tuổi đã lớn phổng phao, người nhà họ Ngu không cho cô ra ngoài nhiều, ai ngờ Vương Hổ lại tình cờ nhìn thấy Ngu Nùng trên tường nhà họ Ngu, từ đó cứ đeo bám mãi, đặc biệt là hiện tại hắn còn gia nhập băng Hắc Cẩu, càng coi Ngu Nùng như vật trong lòng bàn tay.
Ba ngày hai đầu lượn lờ trước sau Ngu Nùng, còn đi cùng người của băng Hắc Cẩu đến thu tiền bảo kê, thật là đáng ghét.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây