Tưởng Tri Nghi lâm vào trong hai việc khó này, chiều hôm dâng lên, trong văn phòng củ cô không có những người khác, màu đen dần từ ngoài cửa sổ bao phủ lấy cô từng chút một.
Nhưng Tưởng Tri Nghi giống như không cảm giác được, ngồi ở trên ghế cúi đầu, cả người vùi ở trong bóng đêm.
Thật lâu sau, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa, thân thể Tưởng Tri Nghi đột nhiên động đậy, cả người giống như mới thức tỉnh lại, giọng nói hơi khàn lại mang theo mệt mỏi nồng đậm hỏi: “Ai?
“Cô Tưởng, nên ăn cơm.
Là Hắc Đại, từ khi anh ấy đi theo cô tới nơi này, cũng vẫn luôn không trở về nước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây