Tuy nhiên không có ai chia cho bọn họ, những đứa nhỏ này không ngoan ngoãn thì ai sẽ chia đồ đạc của mình cho người mình không thích chứ.
Mấy người Sơ Hạ không có ai tùy tiện phát lòng tốt, bao gồm đồ Hồng Hiếu và Thẩm Xuyên ngay từ đầu động lòng thương người nhưng nghe Sơ Hạ nói xong, đối với mấy đứa nhỏ cũng không đồng tình.
Hổ Tử và mấy đứa trẻ khác nhìn rất lâu, cũng không có người chia thức ăn cho bọn họ. Cậu bé chủ động tiến lên nói chuyện, cũng không ai nói chuyện lại. Cậu bé chỉ có thể không nỡ nhìn thức ăn một cái, lại hận hận liếc mắt nhìn mấy người Sơ Hạ rồi chạy đi.
Một lúc lâu sau Tiểu Việt thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy mấy người Sơ Hạ, cậu ấy khom lưng đỡ hai đầu gối của mình thở hổn hển, tay ở trên trán không câu nệ tiểu tiết nhanh chóng lau mồ hôi.
“Thật ngại quá, vừa rồi có phải bọn nhóc Hổ Tử lại gây rắc rối cho mọi người không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây